Nguồn : www.40giayloichua.net
BÉ MARION & CON BƯỚM
Cha Mark Link, S.J.
Chủ đề: "đôi khi Thiên Chúa bỏ rơi chúng ta để chúng ta được gần Người hơn."
Mỗi buổi trưa, bé Marion West, bốn tuổi, vừa la hét vừa nhẩy mừng khi mẹ nó từ sở làm về nhà ăn trưa.
Mẹ thường đón nó tại nhà người hàng xóm. Rồi cả hai vội vã về nhà ăn uống, chơi đùa với nhau chút đỉnh. Nhưng khi mẹ nó đi làm lại là lúc nó như điên cuồng.
Một ngày kia, mẹ nó không còn về nhà ăn trưa nữa. Marion thật buồn, nó tự hỏi tại sao mẹ lại không về nhà, tại sao mẹ không ăn chung và chơi chung với nó nữa. Nó tự hỏi không biết mẹ có còn thương yêu nó như trước không.
Nhiều năm sau, Marion thấy rằng mẹ nó vẫn về nhà mỗi buổi trưa. Bà ngồi bên cửa sổ vừa ăn trưa vừa nhìn con chơi đùa bên sân nhà hàng xóm.
Bà muốn ở với Marion suốt thời gian. Bà ao ước được ôm ấp nó, nhất là khi nó khóc nhè. Nhưng chỉ vì sự tốt lành cho con mà bà đã không làm như vậy.
Từ từ, Marion quen với sự vắng mặt của mẹ mình, và nó lớn lên một cách tốt đẹp.
Giờ đây, nhìn lại quá khứ, Marion hiểu rằng tại sao mẹ nó không về ăn trưa nữa. Đó là để giúp nó trở nên tốt, giúp nó phát triển.
Câu chuyện này cũng có điểm chung với bài phúc âm hôm nay. Vì trong phúc âm, quả thật Chúa Giêsu nói với các môn đệ: "Đừng quá lo lắng và bận tâm; đừng sợ. Các con nghe Thầy nói, 'Thầy đi nhưng sẽ trở lại với các con.' Đấng Bảo Trợ, là Chúa Thánh Thần, người mà Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, sẽ dạy bảo các con mọi điều, và giúp các con nhớ những gì Thầy đã nói với các con."
Nói cách khác, Chúa Giêsu nói với các môn đệ rằng đã đến lúc Người phải từ giã họ trong một thời gian. Đã đến lúc họ phải bắt đầu một tiến trình tăng trưởng mới về tâm linh. Đã đến lúc họ phải phát triển và thăng tiến theo một đường lối mới.
Điều đúng với bé Marion bốn tuổi và đúng với các môn đệ của Chúa Giêsu thì cũng đúng với chúng ta.
Có những lúc dường như Thiên Chúa bỏ rơi chúng ta. Có những lúc dường như Thiên Chúa từ giã chúng ta trong một thời gian.
Thí dụ, khi cầu nguyện. Có những lúc chúng ta cảm được sự bình an sâu đậm. Nhưng có lúc dường như chúng ta chẳng được gì từ sự cầu nguyện.
Hoặc tỉ như đức tin. Có lúc đức tin của chúng ta mạnh mẽ như dời cả núi non. Nhưng bây giờ cũng không thể di chuyển nổi một hạt bụi.
Hoặc tỉ như lời khấn hứa của chúng ta. Có lúc chúng ta hăng hái hoạt động trong các đoàn thể, tổ chức hay làm thừa tác viên. Giờ đây chúng ta không còn thấy vui. Dường như Thiên Chúa bỏ rơi chúng ta.
Chúng ta bắt đầu tự hỏi có phải Thiên Chúa vẫn yêu thương chúng ta như trước, cũng như bé Marion tự hỏi về tình thương của mẹ nó.
Sự thật thì Thiên Chúa yêu thương chúng ta rất nhiều. Người luôn luôn yêu thương chúng ta. Người vẫn muốn ấp ủ chúng ta. Nhưng Thiên Chúa biết chỉ vì tốt cho chúng ta mà Người không làm như thế.
Thiên Chúa biết đã đến lúc để chúng ta khởi đầu một giai đoạn mới trong việc thăng tiến tâm linh, cũng như bé Marion đã làm và cũng như các môn đệ Chúa Giêsu đã làm.
Thí dụ, đã đến lúc chúng ta phải nhận ra rằng sự cầu nguyện có thể xảy ra dù chúng ta không cảm thấy muốn như vậy. Thật vậy, sự cầu nguyện tốt nhất xảy ra khi con tim chúng ta dường như chai cứng và khi chúng ta không cảm thấy gì cả. Vì chính lúc đó chúng ta mới thực sự cầu nguyện bằng đức tin.
Đã đến lúc chúng ta phải nhận ra rằng đức tin thì không phải là một cảm xúc. Đó là một quyết tâm. Đó là sự phó thác cho Chúa. Đó là xin vâng với Chúa, dù chúng ta không cảm thấy sự hiện diện của Người, cũng như bé Marion không cảm thấy sự hiện diện của mẹ nó.
Sau hết, đã đến lúc chúng ta phải nhận ra rằng động lực thúc đẩy chúng ta hoạt động tôn giáo thì không vì sự thoả mãn với công việc.
Chúng ta hoạt động là vì Chúa Giêsu yêu cầu. Chúng ta hoạt động là vì Chúa dạy bảo như vậy. Chúng ta hoạt động là vì chính Chúa Giêsu đã hành động như vậy.
Có một ông kia chuyên sưu tầm bướm. Một ngày kia, khi ông thơ thẩn trong công viên, ông thấy cái kén của một loại bướm hiếm có đang treo lơ lửng trên cành cây nhỏ. Ông hái lấy cành cây và đem cái kén về nhà.
Một vài ngày sau, ông thấy có sự chuyển động trong cái kén, nhưng con bướm chưa chui ra. Ngày hôm sau ông lại thấy sự chuyển động, nhưng cũng chẳng có gì xảy ra. Khi đến lần thứ ba, ông lấy con dao rạch cái kén làm đôi.Con bướm chui ra.
Nhưng trước sự bàng hoàng của ông, con bướm chưa đủ trưởng thành và lăn ra chết. Sau này, một người bạn chuyên về sinh vật học giải thích cho ông biết, thiên nhiên đã xếp đặt cái kén như vậy để con bướm phải khó nhọc chui ra.
Chính sự cố gắng khó nhọc đó mới giúp con bướm phát triển và mạnh đủ để sống sót.Khi nhà sưu tầm giúp cho con bướm chui ra khỏi cái kén dễ dàng, ông đã làm mất đi cơ hội phát triển và thăng tiến của con bướm.
Tương tự như vậy, cũng có những điều xảy ra cho chúng ta. Thiên Chúa đưa những khó nhọc vào đời sống chúng ta để giúp chúng ta phát triển tâm linh.
Thiên Chúa đã sắp đặt sự việc để ở những thời điểm nào đó, chúng ta phải cố gắng trong đời sống cầu nguyện. Người đã sắp đặt sự việc để ở những thời điểm nào đó, chúng ta phải cố gắng trong đời sống đức tin. Người đã sắp đặt sự việc để ở những thời điểm nào đó, chúng ta phải cố gắng trong đời sống tâm linh.
Và trong suốt thời gian chúng ta cố gắng, Thiên Chúa luôn ở bên cạnh chúng ta, cũng như mẹ của bé Marion luôn ở bên cạnh khi nó chơi đùa.
Thiên Chúa biết rằng chính vì lợi ích cho chúng ta mà chúng ta phải cố gắng đôi chút. Vì chính qua sự cố gắng này mà chúng ta phát triển và thăng tiến tâm linh để trở nên một Kitô Hữu trưởng thành.
Chúng ta hãy kết thúc phần suy niệm này với bài thơ tóm lược điều mà chúng ta muốn nói.
Mỗi một đau khổ chúng ta chịu,
Mỗi một gánh nặng, mỗi một điều lưu tâm
Đều có lý do.
Mỗi một đau buồn u uẩn trong đầu
Mỗi một giọt nước mắt tuôn rơi
Đều có lý do.
Mỗi một đau khổ, mỗi một hoàn cảnh khó khăn
Mỗi một đêm cô đơn, đầy buồn chán
Đều có lý do.
Nhưng nếu chúng ta tín thác vào Chúa, như chúng ta phải thi hành,
Điều đó sẽ tốt cho chúng ta,
Vì Chúa biết rõ mọi lý do.
PHÚC CHO AI BIẾT XÂY DỰNG HÒA BÌNH
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
Con người từ tạo thiên lập địa luôn mang hoài bão xây dựng một thế giới an bình và thịnh vượng. Một thế giới không còn khổ đau, không còn đói nghèo. Người người biết lấy tình yêu để xoá bỏ những nghi kỵ, hiểu lầm, và biết nắm lấy tay nhau để dìu nhau đi tới. Đó là ước mơ thật chính đáng. Thế mà, đã bao nghìn năm vẫn mãi mong chờ trong vô vọng. Ngược dòng lịch sử, người ta chỉ thấy những dấu ấn thời gian đã qua là những đau thương, mất mát. Đói khổ và hận thù đã làm cho quá khứ đượm mầu tang chế, chia ly. Thế giới có mấy khi bình yên? Con người có mấy khi hạnh phúc? Kiếp người chỉ đong đầy những lo sợ và bất an!
Với sự tiến bộ của văn minh nhân loại, người ta tưởng rằng: khi con người thoát ra khỏi lối sống hoang dã lạc hậu, sẽ làm cho thế giới an bình và lành mạnh hơn. Thế nhưng, nói theo kiểu Nguyễn Du “những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Chiến tranh Trung Đông vẫn kéo dài. Chiến tranh vì quyền lực vẫn sôi bỏng hằng ngày, hằng giờ. Khủng bố, bạo loạn vẫn lan tràn khiến hàng ngàn người phải chết oan uổng, đã đẩy hàng triệu người sống trong cảnh đói khổ bần cùng. Xem ra sự văn minh đã làm cho con người vong thân đôi khi đánh mất tính người.
Mới đây, cả nước đều xôn xao vì tài xế xe container đã cán đi cán lại trên một thân xác cô bé 17 tuổi đến 3 lần. Một cô giáo mần non tại Hà Nội, chỉ vì bị giáng chức đã bỏ thuốc diệt chuột vào đồ ăn để đầu độc học sinh khiến cho hơn 20 học sinh phải nhập viện cấp cứu. Mỗi ngày khi khám xét các nơi nhạy cảm như vũ trường, quán Karaoke, các tiệm hớt tóc . . .; người ta đã bắt được biết bao cậu ấm, cô chiêu đã bỏ trường bỏ lớp để tìm niềm vui điên loạn trong ma tuý và mại dâm. Cuộc sống vẫn nhan nhản những lừa đảo, tham ô. Vì đồng tiền bát gạo người ta vẫn chà đạp lên nhau và làm hại lẫn nhau.
Nhìn vào những gì đang diễn ra cho chúng ta thấy, dường như thế giới chỉ có hai loại người. Một loại chỉ lo đối phó với chiến tranh, với đói nghèo. Một loại chỉ lo ăn chơi, thác loạn. Kẻ không có tiền thì lo có tiền bằng muôn nghìn cách, kể cả bằng thủ đoạn gian dối, lừa bịp, bằng chiến tranh, bạo động. Kẻ có tiền lại tìm thoả mãn cho nhu cầu hưởng thụ bằng ăn chơi sa đoạ mà người ta gọi là thư giản giải trí. Có mấy ai đang toàn tâm toàn lực để xây dựng thế giới an bình và thịnh vượng? Có lẽ có, những một vài cánh én chưa đủ mang lại mùa xuân nên thế giới vẫn đầy bất an và sầu khổ!
Hôm nay Chúa Giêsu đề nghị một phương án xây dựng an bình và thịnh vượng. Phương án này khởi đi từ chính bản thân từng người. Từng người phải biết sống trong sự hoà hợp với Thiên Chúa. “Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy” để biết sống theo gương Thầy luôn vâng phục thánh ý Chúa Cha. Từng người phải biết nói không với sự xấu. Từng người phải biết nghe theo tiếng nói sự thật. Sống theo sự thật sẽ giúp cho con người có một tâm hồn an bình. Nói không với sự xấu sẽ giúp cho con người sống trong tự do của con cái Thiên Chúa. Và sống trong sự kết hợp với Thiên Chúa, con người sẽ sống hoà hợp với nhau, vì tất cả đều là anh em cùng một cha trên trời.
Thực vậy, nhiều người dám làm những chuyện đồi bại, hãm hãi lẫn nhau, sống gian dối lừa đảo, vì họ không còn tin có sự hiện diện của Thiên Chúa. Họ không tin có Thiên Chúa nên họ không tin có sự thưởng phạt đời sau. Họ không tin có Thiên Chúa nên không còn nghe được tiếng nói của sự thật, tiếng nói của lương tâm ngay lành. Điều đó đã dẫn tới một đời sống tham lam, lừa đảo. Một đời sống tha hoá đến vô nhân đạo. Họ sẵn sàng chà đạp đồng loại để tìm vinh quang cho bản thân. Họ sẵn sàng lợi dụng đồng loại để kiếm tiến bằng những chuyện phi nhân, thất đức. Thế nhưng, cuộc đời họ cũng không có an bình và hạnh phúc. Họ đi tìm an bình và hạnh phúc trong những của cải thế gian, nhưng thế gian và ma qủy không bao giờ làm cho họ thoả mãn. Họ sẽ không có một đời sống an bình nếu không đi theo chân lý và sự thật.
Nguyện xin Chúa Giêsu là Đường, là sự thật và là sự sống dẫn dắt chúng ta đi trong đường ngay nẻo chính. Xin dẵn dắt chúng ta sống theo sự thật và đi đến sự sống trường sinh. Nguyện xin Chúa Thánh Thần là Đấng bảo trợ luôn gìn giữ hồn xác chúng ta khỏi mọi sự dữ và luôn nhắc nhở chúng ta sống theo chân lý và sự thật. Amen
BÌNH AN CHÚA BAN
Lm. Bùi Quang Tuấn, C.Ss.R.
Vào trung tuần tháng 11 năm 2000 vừa qua, đang khi các giám mục Công giáo Hoa kỳ tiến hành cuộc họp thường niên, một số các nhà hoạt động bênh vực “quyền lợi” của những người đồng tính luyến ái đã đột nhập và phản đối ồn ào, chống lại những giáo huấn của giáo hội liên quan đến “quyền lợi” của những người đồng tính.
Được biết trong cuộc họp lần này, các giám mục Hoa kỳ đã đưa ra bản tuyên ngôn về hôn nhân, kêu gọi một sự tín trung hơn trong giao ước hôn nhân giữa nam và nữ. Bản tuyên ngôn xác định rõ ràng hôn phối là sự kết hiệp thánh thiện giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Không thể chấp nhận chuyện những người cùng phái lấy nhau.
Đã có khoảng 200 người tụ tập biểu tình đòi giáo hội chấm dứt tình trạng “khủng bố tinh thần” chống lại những người đồng tính hay đổi phái. Sau đó có khoảng 100 người biểu tình bị bắt giữ vì đã có hành vi bạo động quá đáng. Một số người trong tổ chức “Dignity and Soul Force” cho rằng Giáo hội không đi đúng đường lối Phúc âm khi không mang lại an bình cho tâm hồn người ta, lại còn tạo nên bầu khí phân cách đối với người đồng tính.
Đức Cha Joseph A. Galante, Giám mục Phó của địa phận Dallas đã trả lời những người trong tổ chức Dignity and Soul Force rằng: “Phúc âm vẫn là Phúc âm. Trong đó luôn có thách đố, nhưng chắc chắn không có việc khơi mào bạo động hay thù hận đối với ai. Tuy nhiên có những người dùng Thánh kinh như để phục vụ cho mục đích riêng của mình chứ không phải để trung tín bước theo ý nghĩa xác thực của Tin Mừng.”
Hoa trái của Tin Mừng là bình an, thứ bình an do Thiên Chúa ban tặng chứ không phải đến từ thế gian. Có nhiều người lầm tưởng bình an là những cảm giác yên hàn, mọi chuyện xuôi đẹp, không có chông gai, chiến tranh, thập giá. Đây không phải là thứ bình an đích thực. Nó tuỳ thuộc vào ngoại cảnh. Nó không phải là thứ bình an mà Đức Giêsu đã hứa ban cho các môn đệ trong bữa tiệc ly. Bình an Chúa ban luôn có bóng hình thập giá.
Danh ngôn thế giới có câu “Nemo dat quod non habet” – Không ai cho kẻ khác điều mình không có. Vậy thì làm sao Đức Giêsu lại có thể có được an bình để trao ban cho các môn đệ khi mà trước mắt Ngài là những đau thương và ngăm đe của khổ hình thập giá, cùng với muôn sự ruồng bỏ dể duôi của bao người?
Có lẽ chỉ khi nhìn vào Đức Giêsu trong thời điểm đối diện với những gian nan thử thách, chiến đấu cam go, người ta mới thấy rõ hơn sự bình an sâu thẳm mà Ngài để lại cho các môn đệ như món gia bảo cuối đời. Đây là thứ bình an nội tại, một thứ bình an được kết tinh nhờ sự hiệp thông với Thiên Chúa Cha, thế nên, dù bóng cao thập giá có mịt mùng thì hồn Ngài vẫn là nguồn sáng cho nhân loại.
Một khi có được sự hiệp thông với Thiên Chúa thì dù gặp thành công hay thất bại, may mắn hay rủi ro, giàu có hay khó nghèo, chống đối hay ủng hộ, đều không làm người ta xao xuyến, nhát đảm, hoặc bất an. Còn khi bước sai lệch nẻo đường đến với Thiên Chúa thì dù muôn sự tưởng như thuận buồm xuôi gió hay an nhàn vô sự, tâm hồn vẫn mãi bất an cho đến khi tìm lại được ơn giao hoà.
“Ta để lại bình an cho các ngươi; Ta ban bình an cho các ngươi” (Ga 14:27a). Hẳn là Chúa Giêsu muốn nói đến sự bình an mà Ngài sẽ mang lại cho con người qua mầu nhiệm thập giá. Bởi vì bấy lâu nay, kể từ ngày Adong Eva sa ngã, nhân loại mãi sống trong tội, chạy theo những đam mê thế tục, để cho những tên giặc xác thịt khuấy động và làm bất an tâm hồn. Nay qua cuộc khổ nạn đau thương của Chúa Giêsu mà an bình được ban xuống cho nhân loại. Chiếc cầu giao hoà giữa trời cao với đất thấp được lập nên nhờ thập giá.
Biết bao bạo động, chiến tranh sảy ra đều phát xuất từ những dục tình xấu xa nơi tâm hồn người ta. Muốn dẹp chiến tranh bạo động trước hết phải học chế ngự những mầm mống nổi loạn của trí lòng. Muốn chế ngự được những mầm mống đó không thể không có sự trợ lực của hy sinh, khổ giá. Nhưng điều kỳ lạ mà Tin Mừng Đức Kitô mang cho con người lại là chính khi đón nhận khổ giá thì bình an và sự sống lại phát sinh dồi dào.
Những lời sau đây trích trong sách “Gương Chúa Giêsu” đáng để chúng ta suy gẫm giữa bao vinh nhục, thăng trầm của cuộc sống:
Đời hứa bình an cho những ai phụng sự đời. Nhưng thứ bình an nền tảng ở tiền tài, sắc dục, kiêu ngạo… đã đánh lừa những người theo đuổi nó, và nó đã tiêu tan đi như giấc mộng đẹp.
Trái lại, bình an thực nền tảng ở một lương tâm thanh thản. Nó hệ tại biết kìm hãm ước muốn, biết tự thoát, khiêm nhường, hơn là thoả mãn dục vọng, ăn trên ngồi trốc.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con thứ Bình an của Chúa, thứ bình an mà người đời không thể cho được, để chúng con được thư thả mà phụng thờ Chúa và được hạnh phúc an nghỉ trong Chúa cho đến muôn đời.
Thành tâm tuân giữ luật Chúa, bước theo Đức Kitô như Ngài đang “tiến đến với Cha” (Ga 14:28), dù bước tiến đó đầy chông gai, thử thách, và đau đớn xác thân, chắc một điều: an bình, niềm vui, và sự sống chính là phần thưởng cho những người môn đệ tín trung.
Xin cùng cầu nguyện với 3 phút bằng thánh vịnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét