Tuổi học trò là tuổi đẹp nhất của một đời người. Kỷ niệm thời đi học ngọt ngào trong sáng quá, khiến ai đã rời xa trường đều không thể quên được và nuối tiếc vô cùng. Thời gian trôi qua, rất nhanh trong lặng lẽ, xóa nhòa bao kỷ niệm. Trong câu chuyện thơ nhạc trên làn sóng VOA hôm nay, Bích Huyền xin gửi đến quý vị và các bạn một chút tình của những ngày xưa thân ái ấy.
Mãi mãi chẳng bao giờ ta quên được những tháng ngày hoa mộng, dù bận rộn với bài vở học đường nhưng cũng vẫn có những giây phút mộng mơ. Có chàng trai nào thuở ấy lại chẳng có một đôi lần đứng ngẩn ngơ trước cổng trường đợi chờ chuông tan học, cánh cổng trường rộng mở và như một đàn bướm trắng bay ùa ra trắng xóa… Có cô bé nào ngày ấy lại không luống cuống khi bắt gặp một ánh mắt ai nhìn…
Nắng vàng êm trên cỏ
Em về ươm tóc nhung
Nghe trên ngày tháng đó
Còn êm đẹp vô cùng
Chập chùng yêu thương phủ
Bâng khuâng nghìn tơ vương
Em đi trên lối cũ
Mà nghe sao quá thương
Tiếng hát nào ngẩn ngơ
Làm xôn xao giấc ngủ
Cho em lạc cơn mơ
Mang mang trời luân vũ
Khói tình vương trong gió
Hạnh phúc mềm như nhung
Nghe trên ngày tháng đó
Còn êm đẹp vô cùng
(Trịnh Gia Mỹ)
Trong truyện Hoa Bâng Khuâng, nhà văn Võ Hà Anh ghi lại những cảm nghĩ êm đềm về một thời hoa nắng. Dù xa xưa nhưng ở nơi nào thì kỷ niệm cũng trải dài dưới bước chân. Vì nơi nào cũng có rặng cây giống như những cây xanh ở Sài Gòn nơi có ngôi trường ấy, vì ở đâu cũng cũng có hoa nắng nhẩy múa vô tình. Giống như hoa nắng ngày xưa đã chan hòa trên mái tóc “người tôi yêu” và có lẽ cũng… yêu tôi.
Vẫn dõi hồn ta theo bước đi
Âm thầm mây vướng lại trên mi
Ai về riêng có con đường lá
Nhớ thuở nào chăng nhớ những gì?
Nhìn loài hoa không hái được ấy, tôi lại thấy lòng mình xao xuyến, bâng khuâng... Ngày tháng trôi đi, tình yêu còn ở lại. Và hạnh phúc tình yêu thì… cũng đã trôi theo với thời gian. Chỉ còn lại trong tôi những tiếc nuối không nguôi
Vẫn ngỡ mưa buồn vây mắt trong
Chiều phai trên suối tóc mơ hồng
Nghe trong tiếng hát xanh hồn cỏ
Len nhẹ vào lòng chút mênh mông
Những, mối tình học sinh như thế làm sao mà quên được?
Rồi có một ngày về qua lối xưa, vẫn hoa nắng năm nào, tháng nào, ngày nào, chiều nào, phút giây nào. Nhưng cô bé học trò năm xưa không còn nữa.
Nắng len lỏi qua khe lá, theo làn gió thoảng nhẩy múa trên mặt đường.
Nhìn bóng nắng lung linh, tôi liên tưởng tới một loài hoa, lúc ấy tôi tạm gọi là hoa nắng và bây giờ là tên gọi Hoa Bâng Khuâng.
Phải không? Mình đã có một thiên đường.
Ấp ủ dịu dàng cho những tháng năm.
Con đường - buổi chiều - vỉa hè - tập sách.
Mắt ướt nào… bỗng thấy bâng khuâng.
Mời quý vị nghe chương trình này.
Theo Bích Huyền (VOA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét