Chào mừng bạn đến với Gia Đình Duy Duy - Chúc bạn vui vẻ và hạnh phúc !

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Phúc âm Chúa Nhật thứ 17 MTN A (24/07/2011)



Lời Chúa trong Thánh Lễ Chúa Nhật thứ 17 MTN (A) :


Nguồn : www.40giayloichua.net

Mời nghe bài giảng chủ đề :"Màu Nhiệm Nước Trời" của Linh Mục Đa Minh Nguyễn Phi Long.



THIÊN CHÚA LUÔN BAN NHỮNG ĐIỀU TỐT LÀNH
Lm.Carôlô Hồ Bạc Xái

1. Thương thì cho

Thương thì cho: thương ít cho ít, thương nhiều cho nhiều. Nếu muốn biết người nào đó thương mình thật không thì hãy xem người đó có cho mình cái gì không.

Nhưng nói như trên cũng chưa đúng lắm, vì còn tuỳ của cho là tốt hay xấu, có ích hay có hại đối với người nhận nữa. Người ta nuôi chim bồ nông, hằng ngày cho chúng ngửi thuốc phiện. Rồi người ta tròng vào cổ chúng một cái vòng, xong thả chúng đi kiếm cá trên mặt biển. Vì có cái vòng trên cổ nên những chú bồ nông này chỉ nuốt được những con cá nhỏ. Còn cá lớn thì chúng cứ ngậm trong miệng. Tới lúc cơn ghiền thuốc phiện hành, chúng bó buộc phải trở về tàu, nhả cá lớn ra. Những người nuôi chim này cũng cho, nhưng không phải vì thương các chú chim bồ nông kia đâu. Thương thật thì phải cho những thứ tốt, những thứ có ích cho người nhận.

Thiên Chúa yêu thương loài người, và thương thật tình.

Chính vì thương nên có nhiều điều tuy chúng ta cứ nằng nặc xin Ngài nhưng Ngài biết có hại cho chúng ta nên Ngài không cho.

Ngài cho chúng ta những điều mà Ngài biết là tốt nhất, có ích cho chúng ta nhất. Ðó là những điều mà các bài đọc hôm nay kể cho ta biết: sự khôn ngoan, luật Chúa, ơn làm con Chúa và nhất là Nước Trời.

2. Ơn khôn ngoan

Bài đọc 1 khiến chúng ta nhớ lại những chuyện về những lời ước: một vị thần tiên cho hai vợ chồng nghèo 3 điều ước. Chồng ước một thứ, vợ ước một thứ ngược lại, cuối cùng họ đã sử dụng hết 3 điều ước nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo.

Chuyện vua Salomon cũng thuộc loại đó, nhưng ý nghĩa lại rất khác. Vua Salomon xem ra "dại" nhưng thực ra là quá "khôn". Chúa đã bảo ông: "Ngươi muốn gì cứ xin, Ta sẽ ban cho ngươi". Ông dại quá, không xin giàu có, không xin sống lâu, không xin một thế lực hùng mạnh... mà lại xin khôn ngoan. Tuy nhiên thực ra ông quá khôn, bởi vì khôn ngoan là nền tảng và nguồn gốc của mọi thứ khác: nhờ khôn ngoan nên sau đó ông giàu có, triều đình ông vững bền, đất nước ông giàu mạnh... và nhất là ông được Thiên Chúa che chở bảo vệ.

Trong 7 ơn của Chúa Thánh Thần, đứng đầu là ơn Khôn ngoan.

Khôn ngoan là gì? Thưa là nhận biết cái gì là đúng cái gì là sai, cái gì là chính cái gì là phụ, cái gì là quan trọng cái gì là thứ yếu, cái gì là bền vững cái gì là chóng qua. Sách Thánh còn chỉ cho chúng ta biết: "Kính sợ Chúa là đầu mối sự khôn ngoan"

Chúng ta hãy tự kiểm điểm xem chúng ta có khôn ngoan hay không:

Nhiều người ham tiền. Ðối với họ, tiền là trên hết, hay nói cách khác, không có gì trọng bằng tiền. Nhưng thử hỏi tiền có bền vững mãi mãi không? Dĩ nhiên là không. Rất nhiều bằng chứng về điều này... Vậy, người suốt đời lo kiến tiền và chạy theo tiền là người dại.

Nhiều người hám danh. Họ ham được khen, họ thích địa vị. Họ bỏ tiền ra để mua danh. Nhưng thử hỏi Danh có bền vững mãi không? Cũng không. Và cũng có rất nhiều bằng chứng... Cho nên hám danh cũng là dại.

Nhiều người mê tình: tình yêu trai gái, tình bạn, tình dục v.v. Cũng thế thôi.

Một câu chuyện: Người kia có 3 người bạn. 2 người trước là bạn rất thân, người thứ ba thường thường vậy thôi. Ngày kia ông bị tòa bắt xử liền xin 3 người bạn đi theo để biện hộ. Người bạn thứ nhất từ chối ngay, viện cớ bận việc quá không đi được. Người thứ hai bằng lòng đi đến cửa quan nhưng lại không dám vào. Chỉ có người thứ ba tuy không được ông yêu thích nhưng tỏ ra trung thành vào tận tòa án biện hộ cho ông ta không những trắng án mà còn được thưởng nữa.

Người bạn thứ nhất là Tiền bạc. Khi ta chết, tiền bạc bỏ rơi ta, chỉ để lại cho ta một chiếc chiếu và một cái hòm. Người bạn thứ hai là Bà Con Bạn Hữu. Họ khóc lóc đưa ta tới huyệt rồi về. Người bạn thứ ba là các Việc Lành. Chúng theo ta đến tòa phán xét và đưa ta vào cửa thiên đường. (Trích "Phúc")

3. Bỏ để được

Bỏ ít để được nhiều là khôn. Bỏ cái tầm thường để được cái quý giá là khôn.

Hai người trong bài Tin Mừng hôm nay rất khôn ngoan: người thứ nhất khám phá một kho tàng dấu trong một thửa ruộng. Anh vội về nhà bán hết tài sản rồi trở lại mua thửa ruộng đó. Người thứ hai thấy được một viên ngọc quý, cũng về nhà bán hết tài sản để trở lại mua viên ngọc quý đó. Ai trong chúng ta khám phá một kho tàng hay một viên ngọc quý mà không làm như hai người ấy! Ðương nhiên chúng ta sẽ làm như họ thôi. Chúng ta dám bỏ tất cả vì chúng ta biết mình sẽ được lại cái còn quý giá hơn nhiều.

Qua bài Tin Mừng này, Ðức Giêsu không dạy chúng ta cách kiếm thêm nhiều tiền bạc của cải, mà dạy chúng ta kiếm một thứ còn quý hơn tiền bạc của cải vô cùng, đó là Nước Trời. Tiền bạc của cái mang lại sung sướng về vật chất, Nước Trời mang hạnh phúc cả vật chất lẫn tinh thần, cả tự nhiên lẫn siêu nhiên. Tiền bạc của cải giúp ta sung sướng đời này, Nước Trời làm ta hạnh phúc mãi mãi.

Chúng ta dám bỏ tất cả để được một kho tàng, để được một viên ngọc quý. Tại sao chúng ta không dám bỏ tất cả để được Nước Trời?

4. Chuyện minh họa

a/ Tìm lại được kho báu của mình

Một viên chức kia luôn cố gắng vươn lên ngày càng cao trên chiếc thang danh vọng, vì thế mà ông bỏ hết thời giờ và công sức vào việc tạo dựng sự nghiệp, chẳng còn thời giờ chăm sóc vợ con, cũng chẳng có giờ để giải trí. Nhìn cách sống của ông, ai cũng biết kho báu mà ông tìm nằm ở đâu.

Thế rồi ông bị một cơn đau tim quật ngã, phải vào bệnh viện, nằm ở đấy nhiều ngày trong tình trạng hôn mê. Trong những cơn mê, ông thấy lại cuộc sống của mình, những công việc của mình và những người mình gặp gỡ. Và ông cảm thấy mọi sự, mọi người đều như xa lạ quá. Cảm giác ấy khiến ông rất cô đơn và chán nản. Một ngày kia ông bắt đầu tỉnh lại, ông thấy một số khuôn mặt mờ mờ hiện ra trước mắt. Một lúc sau nhìn rõ hơn thì đó là những khuôn mặt của vợ con ông, những người duy nhất ngày đêm túc trực bên giường bệnh của ông, trong khi các bạn bè đồng nghiệp đều biến đâu mất hết.

Biến cố ấy đảo ngược lại mọi giá trị đời ông. Nó giúp ông hiểu rằng gia đình chính là mục tiêu ông phải nhắm tới và cũng chính là kho báu của đời ông.

b/ Kho tàng chôn dưới đất

Một anh thợ may nằm mơ gặp một vị thần cho biết là có một kho báu chôn dưới đất trong sân của hoàng cung. Anh liền lên đường tìm đến hoàng cung. Tuy nhiên anh không vào được vì ở đó lính gác đông quá. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh nán lại đấy nhiều ngày và tìm cách kết thân với vị chỉ huy. Khi đã thân thiết với nhau rồi, anh thành thật bày tỏ ý định của mình là vào hoàng cung đào lấy kho báu. Anh đề nghị vị chỉ huy hợp tác và hứa sẽ chia đôi.

Vị chỉ huy nghe xong phì cười và cũng chia xẻ lại: Tôi cũng vừa có một giấc mơ, trong đó tôi cũng thấy một vị thần cho biết là có một kho báu đang chôn trong sân nhà của một người thợ may giống hệt như anh vậy.

Nghe xong, người thợ may vội vàng trở về nhà và đào bới mảnh đất sau vườn. Quả thật ở đó có một kho vàng.

Lời bàn: Kho báu mà Thiên Chúa dành cho mỗi người được chôn dấu không phải ở đâu xa, mà ngay trong con tim người đó.

c/ Kho tàng bị quên lãng

Vincent Van Gogh là một họa sĩ nổi tiếng thế giới. Một hôm ông bệnh nặng, và dĩ nhiên phải gọi bác sĩ đến. Sau một thời gian điều trị lâu dài, ông khỏi bệnh. Nhưng vì không có tiền trả cho bác sĩ nên Van Gogh đã cố gắng vẽ một bức tranh để tặng. Tuy nhiên ông bác sĩ này không thích hội họa nên cũng chẳng biết thưởng thức bức tranh. Ông lấy nó làm tấm chắn cửa sổ. Với thời gian, nắng mưa đã làm cho bức tranh ấy hư hao dần và cuối cùng mục nát.

Về sau, người ta tìm thu thập những bức tranh của Van Gogh. Mỗi bức trị giá hàng trăm ngàn đôla. Nhưng có một bức không ai tìm lại được. Ðó chính là bức tranh nhà danh họa đích thân vẽ tặng cho vị bác sĩ nọ.

Thiên Chúa cũng tặng cho mỗi người chúng ta một kho tàng vô giá là phẩm vị làm con của Ngài. Ðừng để nó bị tàn phai hủy hoại như bức tranh kia.

Nước Trời quả là một kho tàng vô giá, một viên ngọc quý báu mà bất cứ người khôn ngoan nào cũng đều nhất quyết chiếm cho bằng được. Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì đã ban cho chúng con được phúc làm con Chúa, được Hội Thánh là mẹ chăm sóc, được Tin Mừng Chúa hướng dẫn trong cuộc sống thường ngày. Xin cho cuộc đời chúng con là một lời cảm tạ Chúa không ngừng.

Thánh Ca : Cho Con Vững Tin


CÂU HỎI CỦA NGƯỜI HUẤN LUYỆN VIÊN
Cha Mark Link, S.J.

Cách đây ít lâu có tạp chí nọ đăng một câu chuyện kể về những thiếu niên thuộc câu lạc bộ bơi lội Santa Clara. Mỗi buổi sáng họ đều dậy lúc 5 giờ 30 và vội vã băng qua bầu không khí lạnh lẽo chạy đến chiếc hồ phía bên ngoài. Ở đó chúng bơi suốt hai giờ đồng hồ. Sau đó chúng tắm lại ở vòi sen, ăn sơ sài chút ít rồi vội vã đến trường.

Sau khi ở trường ra, chúng quay lại hồ bơi thêm hai tiếng nữa. Tới 5 giờ, chúng lẹ làng trở về nhà, vùi đầu vào sách vở, ăn bữa tối trễ và mệt lả leo lên giường. Sáng hôm sau chuông báo thức lại vang lên vào 5 giờ 30 và chúng lại bắt đầu toàn bộ công việc như thế. Khi được hỏi tại sao họ lại chấp nhận tuân theo một thời biểu kỷ luật đến như thế, một cô gái đã trả lời: "Mục đích của tôi là gia nhập đội thi Olympics. Nếu như đi dự tiệc mà phương hại đến mục đích ấy thì đi dự tiệc làm gì? Chẳng có gì là quá đáng trong việc tập luyện ấy cả. Tôi càng bơi được nhiều dặm thì tôi càng bơi khá hơn. Sự hy sinh là điều dĩ nhiên".

Giả sử Chúa Giêsu sống vào thời đại này chứ không sống vào 30 năm đầu công nguyên, thì bài phúc âm hôm nay có lẽ đã rất khác. Thay vì nói về tay buôn ngọc hy sinh tất cả để mua cho được viên ngọc cực kỳ quí giá hoặc một bác nông gia bán đi tất cả để mua miếng đất có ẩn giấu kho tàng, có lẽ Chúa Giêsu đã nói về một vận động viên bơi lội ở câu lạc bộ Santa Clara sẵn sàng hy sinh tất cả để được gia nhập đội thi Olympics.

Tại sao tôi lại nói điều này? Có gì tương quan giữa tay buôn ngọc, gã tìm kho báu và một vận động viên bơi lội ở Santa Clara? Ba người này có điểm gì chung?

Có một điểm chung là cả ba đều dấn thân trọn vẹn cho một giấc mơ. Cả ba đều sẵn sàng hy sinh tất cả mọi sự cho mục đích mà họ đã đặt ra. Trường hợp ngươi buôn ngọc là mua cho bằng được một viên ngọc hoàn hảo. Trường hợp người đi kiếm kho báu là mua cho được một kho báu hiếm. Còn trường hợp vận động viên bơi lội ở Santa Clara là làm sao để được gia nhập đội thi đấu Olympics.

Ðiều này dẫn chúng ta đến chủ điểm mà Chúa Giêsu muốn nêu ra cho chúng ta trong bài phúc âm hôm nay. Chủ điểm đó là: Muốn làm công dân nước trời, chúng ta phải dấn thân triệt để. Chúng ta không thể theo đuổi việc ấy như khi làm một công việc ngoài giờ. Chúng ta không thể làm việc ấy như khi làm một công việc tiêu khiển. Chúng ta phải dấn thân vào đó trăm phần trăm, phải xem nó là ưu tiên số một của cuộc đời chúng ta.

Người Kitô hữu cũng giống như một tay buôn ngọc, một kẻ tìm kho báu, hay như một vận động viên bơi lội ở Santa Clara. Nó đòi hỏi sự dâng hiến và dấn thân trọn vẹn. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt lớn lao giữa một Kitô hữu và ba người kia. Thánh Phaolô đã nêu sự khác biệt này trong thư gởi tín hữu Côrintô: "Mọi vận động viên trong thời kỳ tập luyện đều phải tuân theo một kỷ luật nghiêm khắc chỉ để được khoác lên đầu vòng hoa vinh quang chóng lụi tàn, còn chúng ta chịu gian khổ là để đoạt được vòng hoa vinh quang tồn tại vĩnh viễn" (1 Cr 9: 25).

Ðó chính là điểm khác biệt. Phần thưởng của tay buôn ngọc, kho báu của gã nông gia, huy chương của vận động viên đều có thể tàn lụi. Khi tay buôn ngọc chết đi, viên ngọc chả còn giá trị gì đối với anh ta nữa. Khi người nông gia chết đi, của báu của anh cũng sẽ thành vô dụng đối với anh cũng như chiếc chum đựng của báu ấy thôi. Và khi người vận động viên chết đi thì tấm huân chương của cô cũng chỉ còn là một vật lưu niệm của cô đối với gia đình và bà con cô thôi. Nhưng khi các Kitô hữu chết, thì nước trời sẽ toả sáng hơn, sáng hơn, sáng hơn mãi. Vào lúc chết thì chỉ có một điều là đáng kể. Ðó không phải là viên ngọc quí, kho báu hiếm hay chiếc huy chương vàng mà chúng ta đã có được lúc còn sống. Ðiều đáng kể chỉ là chúng ta đã trở thành cái gì trong tiến trình cố gắng tìm viên ngọc, tậu của báu hoặc tranh giành huy chương.

Một đội bóng rổ thuộc một trường trung học ở Chicago vừa mới tổ chức thánh lễ trước khi đi dự cuộc tranh giả thể thao của tiểu bang. Trong bài giảng lễ, vị linh mục nói là trong 10 năm tới, điều quan trọng đối với mùa bóng rổ của họ sẽ không hệ tại việc họ là quán quân hay không. Sự quan trọng là điều mà họ sẽ trở thành trong tiến trình cố gắng đoạt tước hiệu ấy.

Họ có trở thành người tốt hơn không?
Họ có yêu thương nhiều hơn không?
Họ có trung tín với nhau hơn không?
Họ có tận tâm hơn không?
Họ phát triển thành một đội bóng đoàn kết hay như những cá nhân ích kỷ?

Sau thánh lễ, vị linh mục vào phòng thánh thay áo lễ. Chợt ngài nghe huấn luyện viên nói với các vận động viên:

"Hãy ngồi xuống đây một phút. Vị linh mục đã nói mấy điều khiến tôi bối rối. Tôi tự hỏi không hiểu tôi đã giúp các bạn trở nên người như thế nào trong quá trình luyện tập để tranh giải trong kỳ đại hội thể thao này.

"Quí bạn có trở nên người tốt hơn không?
Quí bạn có yêu thương nhiều hơn không?
Quí bạn có trung tín với nhau hơn không?
Quí bạn có tận tâm hơn không?
Quí bạn sẽ phát triển thành một đội bóng đoàn kết hay chỉ thành những cá nhân rời rạc?

Nếu làm được như thế, thì dù kết quả cuộc tranh đua thế nào, chúng ta cũng vẫn là thành công. Còn nếu không làm được như thế thì chúng ta đã làm cho Chúa thất vọng. Làm cho trường chúng ta thất bại, đồng thời cũng làm cho nhau thất bại nữa. Tôi hy vọng Chúa không để chúng ta thất bại. Tôi cầu xin Chúa để chúng ta khỏi bị thất bại.

Bài phúc âm hôm nay đưa ra chủ điểm rất quan trọng sau: Không gì trên thế gian có thể chiếm vai trò ưu tiên hơn nước Chúa và sự đeo đuổi của chúng ta để đạt cho được nước ấy. Bài phúc âm hôm nay bảo cho chúng ta biết điều đáng kể khi chúng ta chết không phải là chúng ta sắm được gì lúc còn sống mà là chúng ta đã trở nên như thế nào. Nghĩa là:

Chúng ta đã yêu thương nhau chưa?
Chúng ta đã tha thứ cho nhau chưa?
Chúng ta đã giúp đỡ kẻ túng thiếu chưa?
Chúng ta đã an ủi kẻ đau khổ chưa?
Chúng ta đã biết đi thêm dặm nữa chưa?
Chúng ta đã biết chìa thêm má kia ra chưa?
Chúng ta đã dấn thân và trung tín với Chúa và với nhau hơn chưa?

Tôi hy vọng nhờ Chúa chúng ta sẽ làm được và tôi cầu xin Chúa giúp chúng ta làm được. Bởi vì nếu chúng ta không làm được như thế, chúng ta sẽ làm Chúa thất vọng, làm gia đình và bạn bè chúng ta thất vọng, còn chính chúng ta thì kể như đã thất bại rồi.

Chúng ta hãy kết thúc với lời cầu nguyện:

Lạy Chúa xin ban cho chúng con biết dấn thân như vận động viên bơi lội Santa Clara kia là người đã làm việc không mệt mỏi để đoạt cho được một vị trí trong đội bơi thi Olympics. Xin ban cho chúng con biết dấn thân như kẻ tìm kho báu là người đã bán tất cả mọi sự để mua miếng đất. Xin ban cho chúng con biết dấn thân như người buôn ngọc nọ đã dành trọn vẹn cuộc đời để tìm cho được viên ngọc hoàn hảo.

Nếu những người đó đã sẵn sàng hy sinh rất nhiều cho một phần thưởng hư nát, thì chúng con phải sẵn lòng hy sinh hơn cho phần thưởng mãi mãi trường tồn kia biết chừng nào./.

Thánh Ca : Tâm Tình Phó Thác


TRẠNG THÁI CÓ SẴN
Msgr. Edward Peter Browne
L. M. Gioan Trần Khả chuyển dịch

Qua nhiều thiên niên kỷ đã có những câu truyện thần thoại, những biến cố kỳ diệu như đã ban cho những người hảo tâm hoặc người thụ ơn vô cùng hạnh phúc, cái mà ai cũng mong mỏi có được. Giống như câu truyện Aladdin và cây đèn để khi ông xoa vào cây đèn thì thần tiên hiện ra. Hoặc truyện hũ vàng ở cuối chân cầu vồng. Người Ái Nhĩ Lan có câu truyện kể là nếu bạn bắt được thần tí hon thì bạn sẽ có được tất cả mọi sự giầu sang phú quí. Cũng có những câu truyện về các vị thần bảo hộ, những câu truyện thần tiên kỳ lạ. Tất cả đều đặt giả tưởng là khi bạn làm việc này thì bạn sẽ được cái kia và bạn sẽ hạnh phúc sung sướng mãi mãi. Truyện thần thoại ngày nay gọi là “sổ số.” Tôi nghe nói là tỉ lệ bạn có thể bị sét đánh nhiều gấp 50 ngàn lần hơn là được trúng số. Thỉnh thoảng mới có người bị sét đánh, và thỉnh thoảng mới có người trúng số. Nhưng không phải bạn hay là tôi, tôi cam đoan là như thế.

Phúc hay Tội

Có một bài tường thuật tham khảo tôi đã đọc vài tháng về trước. Một người muốn tìm hiểu về số phận của những người trúng số từ 5 triệu đồng trở lên trong hai mươi năm qua. Sổ số đã có mặt ít nhất trong thời gian ấy. Kết qủa cho thấy là ít nhất nửa số người trúng hơn 5 triệu đô hay hơn 5 triệu đã bị hỏng cuộc đời. Họ đã bị hư hỏng bằng cách này hoặc cách kia. Cuộc hôn nhân bị đổ bể, gia đình tan tác; họ mắc vào nghiện ngập, bạo hành, sống buông thả và nhiều hình thức của các hành động sa đọa vô bổ khác, cho dù họ có nhiều tiền như thế. Nhưng cũng có những người trúng số đã không bị đánh gục bởi những tệ trạng và đau thương nhờ trạng thái họ đã có sẵn trước. Trạng thái đã có sẵn trước nơi họ có nghĩa là trước khi trúng số, họ đã là những con người đạo đức, rất ý thức trách nhiệm đạo đức luân lý của họ; họ là những người biết qúi trọng gia đình, có những người con ngoan ngoãn. Và bởi vì họ mang trạng thái có trước như thế, trạng thái của các giá trị đạo đức, họ đã có thể đón nhận may phúc trúng số và dùng may phúc của họ vào việc tốt lành. Chúng ta cũng nghĩ là ở đâu đó ngoài kia cũng có tất cả những cái tốt mà chúng ta có thể có. Thật ra chúng ta đã chiếm giữ chúng rồi.

Cái Phúc của Chúng Ta

Ngay trong câu đầu ở bài đọc hai hôm nay, Thánh Phao-lô nói: “Chúng ta biết rằng: Thiên Chúa làm mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Ngài, tức là cho những kẻ được Ngài kêu gọi theo như ý Ngài định.” Các bạn và tôi đã được kêu gọi theo như ý định của Ngài. Ý định đó có nghĩa là Thiên Chúa đã sai Con một của ngài đến để chúng ta có niềm hy vọng cậy trông vào cuộc sống đời đời. Chúa Giêsu Kitô đến trần gian nhờ đó chúng ta có được ơn sủng, hoặc như lời Thánh Phao-lô nói, để chúng ta có thể có sự sống dồi dào sung mãn. Đây chính là ý định của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Mọi sự đều đạt chung đích tốt cho những ai yêu mến Ngài.

Chúng ta có cái gọi là tình trạng có sẵn: Chúng ta biết Thiên Chúa; chúng ta nhận là mình yêu mến Chúa, và Thiên Chúa đã ban cho chúng ta tất cả kho báu cần thiết để chúng ta đạt được hạnh phuc đời đời. Chúng ta có thể không có nhiều trò vui chơi ở đời này, nhưng chúng ta được sự bảo đảm có phần hạnh phúc vĩnh cửu nếu chúng ta yêu mến Thiên Chúa, nếu chúng ta tuân thủ các giới răn, nếu chúng ta làm những điều có lợi cho nhân loại. Đây chính là cái sẽ đem lại cho chúng ta sự thịnh đạt của đời sống. Chứ nó không phải là cái gì đó ở ngoài kia.

Chúng ta đã thấy có những lực sĩ thể thao rất giầu, nổi tiếng, có hàng triệu đô, những tài tử điện ảnh với tiền triệu, đời sống của họ đã bị hư hỏng chỉ vì họ không có được tình trạng có sẵn này. Nhưng các bạn có. Các bạn có ơn thánh được ban cho các bạn nhờ Bí Tích Thanh Tẩy. Khi được rửa tội các bạn lãnh nhận Đức Tin, Đức Cậy và Đức Mến. Các bạn được ban cho những nhân đức trụ như khôn ngoan, công bằng và đại đảm. Các bạn có thể lãnh nhận những ơn này, và với những ơn đó các bạn có thể dùng để học biết yêu mến Thiên Chúa và làm nên những điều tốt lành trong đời sống.

Trong bài đọc thứ nhất, So-lo-môn được Thiên Chúa nói với ông là “hãy xin bất cứ điều gì người muốn.” So-lo-môn đã xin được ơn khôn ngoan nhờ đó ông có thể biết, hiểu và phân định được sự tốt và sự xấu. Thiên Chúa không những chỉ ban cho So-lo-môn ơn khôn ngoan và hiểu biết vượt bực trước ông và sau ông không ai được như thế, nhưng Ngài cũng ban cho ông những ơn lành khác nữa.

Thiên Chúa muốn chúng ta sẵn lòng đón nhận những điều tốt lành Ngài ban cho chúng ta nhưng đồng thời, Ngài muốn chúng ta ý thức rằng chúng ta phải nỗ lực làm việc để có được những ơn đó, và nói “đây là điều quan trọng cho đời sống, những ơn lành của Chúa ban cho tôi. Tôi đã trúng số thiêng liêng; tôi đã được tặng tất cả những hồng ân của Thiên Chúa mà tôi có thể tưởng tượng được.” Người ta có tất cả những ơn lành này nhưng không đáp lại bởi vì có cám dỗ. Giống như dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay: Nước trời giống như người đi thả lưới và gom được đủ thứ cá, nhưng họ giữ cá tốt và quăng cá xấu đi.

Biết Dùng Cái Phúc

Chúng ta sống trong thế giới ngày nay, và trong thế giới ấy chúng ta sẽ bị ô nhiễm phần nào bởi cái xã hội không tin là có chân lý như thế. Hãy tin bất cứ cái gì bạn muốn tin, chọn bất cứ cái gì bàn muốn chọn. Nếu bạn cảm thấy vui thì cứ làm. Kết qủa của văn hóa ngày nay là bạo lực, buông thả, nghiện ngập, giết người, ly dị, đủ mọi thứ xấu xa bởi vì người ta đã chối bỏ chân lý của Thiên Chúa. Các bạn có chân lý đó, nhưng các bạn cần phải cẩn thận đừng để mình bị lôi kéo vào cái lưới xấu xa của thế giới. Các bạn cần phải cẩn mật canh phòng.

Thánh Au-gus-ti-nô, người đã sống khoảng 1,600 năm về trước, đã là người sống bừa bãi trong tội lỗi. Trong cuốn sách tự thú của Au-gu-tinh, thánh nhân thú nhận tất cả những gì ngài đã làm sai cho dù ngài đã biết là không nên làm. Một trong những lời cầu nguyện của ngài trong thời gian sống buông thả là, “Lạy Chúa, xin cho con nhìn thấy cuộc đời và hiểu biết nẻo đi chân lý của Chúa, nhưng khoan đã.” Tôi nghĩ nhiều lúc đây cũng là não trạng của những người biết Chúa Kitô và Nước Thiên Chúa. “Tôi muốn nên thánh, tôi muốn sống thánh thiện, nhưng bây giờ chưa đến lúc.” Nó đã không xảy ra cho đến khi Au-gu-tinh thống hối, sửa đổi đời sống, để nhận định ra: Lòng chúng ta sẽ không nghỉ yên cho đến khi tìm được sự nghỉ yên nơi Chúa. Thánh nhân đã hiểu được rằng tất cả những khoái lạc ở thế gian chẳng nghĩa lý gì nếu chúng ta không có Thiên Chúa; nếu chúng ta không có Đức Giêsu Kitô, những giáo huấn của Thiên Chúa, và ơn thánh của Ngài.

Chúng ta phải nỗ lực thắng vượt những yếu hè của trần gian. Chúng ta đã được ban tặng ơn sủng của Thiên Chúa, chúng ta có khả năng, chúng ta có các nhân đức. Bây giờ chỉ là vấn đề đem ra thực hành trong đời sống. Có lẽ lời suy niệm tốt cho chúng ta là kết thúc bằng lời nguyện đầu lễ hôm nay: “Lạy Chúa là Đấng Bảo Vệ của chúng con, không có Chúa chẳng có gì là tốt lành thánh thiện.” Xin Chúa chúc lành cho qúi vị.

Thánh Ca : Chúa Không Lầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét