Trang

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Phúc âm Lễ Chúa Nhật V Mùa Chay (ngày 25/03/2012)



Lời Chúa trong Thánh Lễ Chúa Nhật Thứ V Mùa Chay:


Nguồn : www.40giayloichua.net

Mời nghe bài giảng "Lễ Chúa Nhật V Mùa Chay " của Giám Mục Phê Rô Nguyễn Khảm.



Ý NGHĨA VÀ GIÁ TRỊ CUỘC KHỔ NẠN CỦA CHÚA GIÊ SU
Lm.Carôlô Hồ Bạc Xái

* 1. Biện chứng giữa chết và sống

Chết và sống không hẳn là 2 điều luôn đối nghịch nhau, nhiều khi chúng liên kết hỗ trợ nhau: sự chết nuôi sự sống và sự sống sống được là nhờ sự chết. Vài thí dụ:

•Nơi thực vật: những thứ được dùng làm phân bón phải chết đi thì mới thành chất bổ dưỡng cho cây.

•Nơi sinh vật: các thức ăn phải "tiêu" mới "hóa" thành lương thực.

•Trong cõi nhân sinh: những người già chết đi để nhường đất và hoa màu của đất cho các thế hệ sau dùng đó mà sống.

•Ngọn nến: sáp nến phải chảy ra và bị đốt thì ánh sáng mới bùng lên.

•Trong bài Tin Mừng này, Ðức Giêsu nói: hạt lúa có thối đi thì cây lúa mới nẩy mầm.

Ðức Giêsu chết để cho con người sống. Sự chết của Ngài là nguồn sự sống cho chúng ta.

* 2. "Ðã đến Giờ Con Người được tôn vinh"

"Giờ" này không phải là một khoảnh khắc chiếm một chỗ xác định rõ trong dòng thời gian, không đo bằng đồng hồ, không tính theo toán học gồm 60 phút, mà là một thời điểm vô cùng quan trọng đánh dấu bắt đầu một thời đại mới sẽ kéo dài đến mãi mãi.

Ðó là lúc Ðức Giêsu bước lên Thập giá. Khi đó mọi trục trặc vướng víu trong liên hệ giữa loài người với Thiên Chúa được tháo gỡ hết, tương giao giữa loài người với Thiên Chúa được thông suốt, nhờ thế tình thương và sức sống dồi dào của Thiên Chúa được chuyển thông dào dạt cho loài người.

Chính vì thế, Ðức Giêsu nói "Ðã đến giờ con người được tôn vinh". "Con người" đây vừa là Ðức Giêsu mà cũng vừa là loài người, vì mọi người đều là "con người". Chẳng những Ðức Giêsu được tôn vinh mà mọi người cũng được tôn vinh nhờ cái chết của Ðức Giêsu trên thập giá.

* 3. Các vai trong vỡ tuồng thập giá

Ðoạn Tin Mừng hôm nay giúp ta thấy rõ những người có liên hệ trong cái chết của Ðức Giêsu.

•Hai vai chính là Chúa Cha và Ðức Giêsu: Ðức Giêsu thưa "Lạy Cha, xin hãy làm vinh danh Cha" ; và tiếng từ trời vọng xuống "Ta đã làm vinh danh Ta và Ta còn làm vinh danh Ta nữa". Cuộc đối thoại bằng những lời lẽ cao siêu này vượt quá tầm hiểu biết của những người có mặt ở đấy hôm đó. Vì thế có người cho là tiếng sấm và có người cho là tiếng thiên thần. Cái chết của Ðức Giêsu là kết quả của một sự đối thoại và thỏa thuận giữa Chúa Cha và Ðức Giêsu để thực hiện chương trình yêu thương của Thiên Chúa đối với loài người.

•Nhưng loài người cũng có liên quan: Ðức Giêsu nói "Tiếng đó phát ra không phải vì Ta mà vì các ngươi" -- Cuộc đối thoại trên là một mặc khải cho loài người: Tuy họ không hiểu tại sao Ðức Giêsu chết, cũng chẳng hiểu tại sao chết mà là tôn vinh, nhưng họ được nói cho biết cái chết ấy là vì họ và cho họ.

•Do đó, đương nhiên mỗi người cũng có liên hệ: "Hãy theo Ta. Ta ở đâu thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta thì Cha Ta sẽ tôn vinh nó" à Thập giá là con đường dẫn đến tôn vinh. Mỗi người chúng ta có đi theo Ðức Giêsu trên con đường thập giá thì mới đến được chỗ Ðức Giêsu ở và mới được tôn vinh như Ngài.

* 4. Hạt lúa mì mục nát.

Cha Dieudonné Bourgignon, người Bỉ, đã từng bị Ðức Quốc Xã bắt giam trong trại tập trung Dachau thời Ðệ Nhị Thế Chiến kể lại:

Vào một đêm cuối tháng bảy, một tù nhân khu trại 4 thuộc trại giam Auschwitz đã trốn thoát. Phòng hơi ngạt của trại này đã từng thủ tiêu 6 triệu người Do thái; 1/3 dân Do thái trước Thế Chiến. Sáng hôm sau, viên sĩ quan hằn học tuyên bố: "Tất cả những người có mặt phải đứng nghiêm trong hàng ngũ". Ðoàn tù nhân phải chôn chân không mủ nón đứng dưới ánh nắng đổ lửa của mùa hạ miền nam Ba Lan. Buổi chiều khi các tù nhân khu giam khác đi làm về. Viên sĩ quan nói: "Mười trong số những người này phải trả nợ". Lập tức tên sĩ quan duyệt qua hàng tù nhân chỉ ra mười người, trong đó có một đàn ông kêu rên thảm thiết vì thương người vợ trẻ và đàn con thơ dại.

Maximilien Kolbe nghe lời ai oán của bạn tù đã thốt lên: "Tôi xin chết thay cho người này". Ðoàn người sững sờ. Tên sĩ quan không ngờ diễn tiến của biến cố. Hắn tò mò muốn hiểu rõ: "Tại sao muốn chết?" Maximilien Kolbe điềm tỉnh trả lời: "Tôi là linh mục Công giáo".

Mười tử tội tiến chầm chậm vào cõi địa ngục. Người ta bỏ rơi họ trong phòng tối không ăn uống cho đến chết. Những giờ phút tăm tối lê thê. Ngày 18-8-1941, mười người còn lại bốn, đang thoi thóp hấp hối. Một người trong đó là Kolbe. Tất cả được nhận mũi thuốc độc ân huệ.

*

"Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất không chết đi thì nó chỉ trơ trọi một mình, nhưng nếu nó chết đi, thì nó sinh nhiều bông hạt' (Ga.12,24) Ðể có một quyết định anh hùng như cha Maximilien Kolbe quả không dễ dàng chút nào. Tại sao tôi phải chết đi để người khác được sống? Ðành rằng chết để sinh nhiều bông hạt, nhưng có ích gì khi chính tôi bị tan rã? Vì thế, chúng ta không muốn chết như hạt lúa, chúng ta chấp nhận trơ trọi một mình.

Vậy sức mạnh nào thúc đẩy chúng ta dám chết cho anh em? Ðộng lực nào thúc giục chúng ta hiến thân cho đồng loại? Chính Ðức Giêsu đã cho ta giải đáp: "Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh mạng sống vì bạn hữu mình" (Ga.15,12). Tình yêu cao quý hơn cuộc sống và mãnh liệt hơn sự chết. Cái chết của Ðức Giêsu đã nên lời yêu thương con người. Chính vì Người đã không xuống khỏi thập giá nên không ai có thể nghi ngờ tình yêu của Người. Chính vì dám chết cho tình yêu nên luật yêu thương của Người trở nên một thách đố. Thách đố con người chui ra khỏi vỏ ốc ích kỷ của mình, ra khỏi những bận tâm, toan tính, vun quén cho mình, để sống cho tha nhân và cho Thiên Chúa.

Quên mình, hiến thân, đón nhận cái chết như hạt lúa mục nát, đã từng làm cho Ðức Giêsu trăn trở, nao núng và thổn thức. Những giây phút cuối cùng giáp mặt với tử thần không thể không gay go, thống thiết và đầy thách thức: "Bây giờ linh hồn Ta xao xuyến và biết nói gì? Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này" (Ga.12,27). Thế nhưng, Người đã biến cuộc tử nạn nên lời tôn vinh Thiên Chúa và lời yêu thương con người: "Chính vì thế mà con đã đến trong giờ này" (Ga.12,27).

Cái chết của cha Kolbe và tất cả những cái chết hiến thân cho tha nhân đều nói lên lời yêu thương con người và tôn vinh Thiên Chúa. Tác giả Anthony Padovano viết: "Chúng ta được cứu rỗi không chỉ vì cái chết thể xác của Ðức Giêsu, nhưng vì tình yêu vô biên của Người sẵn sàng chấp nhận cái chết".

Ðiểm quan trọng là ở giây phút định mệnh, đối mặt với cái chết, Ðức Giêsu luôn tha thiết cầu nguyện với Cha và Người dạy chúng ta hãy học kinh nghiệm nơi Người: "Các con hãy cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ" (Lc.22,40). Cầu nguyện không là liều thuốc giảm đau, ngăn chặn nao núng sợ hãi, nhưng cầu nguyện là thái độ sống thực, sống tin yêu, phó thác. Khi cầu nguyện chúng ta không mong Chúa đổi ý, cứu ta thoát chết, cũng không xin Người ru ngủ để ta chết êm ái.

Ở giây phút quyết liệt, cầu nguyện chính là gặp gỡ Chúa với nỗi xao xuyến, giằng co của cái chết nhưng trọn vẹn tâm tình hiến dâng. Chết không phải là nhảy vào khoảng không vô tận, nhưng ta gieo mình vào cánh tay Thiên Chúa Tình yêu.

Chúng ta không thể thuyết phục cái chết dời xa cánh cửa đời ta, nhưng chúng ta có thể đón tiếp cái chết như vị ân nhân đưa ta vào ngưỡng cửa vĩnh hằng.

Chính lúc Ðức Giêsu gục đầu tắt thở thì cây thập tự trổ nụ đơm bông mùa cứu rỗi. Và khi người tín hữu hiến dâng cái chết như lời tạ ơn cao đẹp cuối cùng thì mùa hoa nhân ái tỏa hương thiên đường.

*

Lạy chúa, chúng con sợ nói về cái chết và tất cả những gì dính líu tới cái chết, nhưng chúng con cũng hiểu rằng sẽ có một ngày chúng con giáp mặt Chúa trong phút định mệnh. Xin giúp chúng con sống can đảm từng ngày, để chúng con dầy dạn với thử thách quyết liệt sau cùng của cuộc đời. Amen. (Thiên Phúc, "Như Thầy đã yêu")

* 5. Chết đang khi sống

Nhiều người coi sống và chết là hai sự việc nối tiếp nhau: khi không còn sống nữa thì chết. Nghĩ như thế là vì người ta chỉ biết có mỗi một sự sống, là sự sống của thể xác, và cũng chỉ biết có mỗi một sự chết, cũng là sự chết của thể xác.

Thực ra, sống và chết là hai việc đi song song với nhau trong cùng một đời người. Bởi vì có tới hai sự sống và hai sự chết: sự sống chết của con người thể xác và sự sống chết của con người đích thực. Câu nói của Ðức Giêsu trong đoạn Tin Mừng này hàm chứa hai sự sống chết đó: "Ai yêu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời". Nói cách khác cho dễ hiểu hơn: ai cố bám víu vào sự sống của con người thể xác thì sẽ đánh mất sự sống của con người đích thực ; còn ai dám để cho sự sống của con người thể xác chết đi thì đồng thời bồi dưỡng cho sự sống của con người đích thực.

Bởi đó, có người dám nói: "Chết là một phần của sống. Chúng ta sinh ra là để chết, hầu có thể sống sung mãn hơn". Thực vậy,

•mỗi một hành vi khiêm tốn là một phần tính kiêu ngạo chết đi.

•mỗi một hành vi can đảm là một phần tính hèn nhát chết đi.

•mỗi một hành vi dịu dàng là một phần tính hung bạo chết đi.

•mỗi một hành vi yêu thương là một phần tính ích kỷ chết đi.

Con người tội lỗi chết dần đi thì con người đích thực được dựng nên giống hình ảnh Chúa dần dần sống mạnh. (Viết theo Flor McCarthy)

* 6. Tâm sự của Ðức Giêsu

Tôi cảm động vì lời Ðức Giêsu thổ lộ tâm sự: "Bây giờ tâm hồn Thầy xao xuyến".

Ðức Giêsu đã tâm sự rất thật thà. Ngài nói thật với các môn đệ rằng Ngài xao xuyến trước cái chết sắp tới. Không phải vì Ngài đã từng khuyến khích họ mạnh dạn hy sinh mà nay Ngài phải che dấu cảm xúc xao xuyến của mình. Ngài cũng không muốn làm bộ anh hùng bất khuất. Cảm thấy thế nào, Ngài nói thế đó.

Tôi cũng muốn tìm hiểu xem vì sao mà Ngài xao xuyến.

•Chắc hẳn Ngài xao xuyến vì không cam tâm chịu chết. Một con người mới 30 tuổi đang tràn đầy sức sống mà phải chết ư?

•Ngài còn xao xuyến hơn vì phải chết cách đau đớn. Chết đóng đinh trên thập giá là khổ hình tàn bạo nhất trong các hình thức xử tử.

•Nhưng Ngài xao xuyến sâu xa hơn nữa là vì sự nhục nhã khi phải chịu xử tử như thế. Gần giống như một võ sĩ vô địch mà phải nhận chỉ thị phải thua một võ sĩ hạng thấp hơn mình, không chỉ phải thua bằng tính điểm mà còn phải thua bằng "knock out" nhục nhã. Ngài chết như thế thì những kẻ thù ghét Ngài sẽ hả hê như thế nào? Và những môn đệ thân yêu của Ngài sẽ hoang mang như thế nào?

Bởi vậy, Ðức Giêsu đã thốt lên lời van xin: "Lạy Cha, xin cứu con khỏi giờ này". Tuy thế, Ngài mau mắn thưa tiếp: "Nhưng chính vì giờ này mà con đã đến. Lạy Cha, xin tôn vinh Danh Cha".

Ðức Giêsu thật tội nghiệp! mà cũng rất đáng phục!

Trước ngưỡng cửa cuộc tử nạn và tôn vinh của Ðức Giêsu, Hội thánh muốn giúp chúng ta hiểu rằng Ðức Giêsu đã trở nên như hạt lúa mì bị chết đi để sinh nhiều hạt khác. Lạy Ðức Giêsu, Chúa đã hy sinh mạng sống để chúng con được sống thật. Xin Chúa đánh tan thói ích kỷ, sợ khó, và nâng đỡ sự yếu hèn của chúng con, để chúng con trở thành môn đệ thực sự của Chúa, biết sẵn sàng hy sinh phục vụ mọi người chung quanh chúng con.Amen.

Thánh Ca : Cho Con Vững Tin


HẠT LÚA CHẾT ĐI
Cha Mark Link, S.J.

Câu chuyện bà Catherine Marchall và chị nữ tu truyền giáo

Vài năm trước đây, bà Catherine Marshall có viết một bài báo nhan đề "Khi Chúng Ta Dám Tin Vào Thiên Chúa". Bài báo thuật lại rằng bà bị liệt giường suốt 6 tháng không ăn uống được vì một bệnh nhiễm trùng phổi trầm trọng. Mặc dù được điều trị bằng vô số thuốc men và được bao nhiêu người cầu nguyện cho, bà vẫn cảm thấy tuyệt vọng hoàn toàn.

Một hôm có người biếu bà một cuốn sách nhỏ kể chuyện một nữ tu truyền giáo bị một chứng bệnh kỳ lạ. Chị nữ tu này bị cơn bệnh đó dày vò suốt 8 năm trời và chị không thể hiểu nổi tại sao Chúa lại để cho tấm thảm kịch này đến với mình. Ngày nào chị cũng cầu xin cho mình được khoẻ mạnh để chu toàn công việc truyền giáo của mình. Nhưng lời cầu xin của chị vẫn chưa được Chúa nhậm lời. Một ngày kia, thất vọng quá chị khóc lóc với Chúa: "Lạy Chúa, con tuyệt vọng rồi! Nhưng không sao; nếu Chúa muốn con trở thành tàn phế, thì đó là do ý của Chúa!". Thế rồi hai tuần sau, chị nữ tu đó được hoàn toàn bình phục.

Catherine Marshall để cuốn sách đó sang một bên. Câu chuyện kỳ lạ ấy khiến bà bối rối. Bà nói: "Dẫu sao tôi vẫn không quên được câu chuyện ấy!". Thế rồi một buổi sáng nọ, bà Catherine kêu cầu Chúa bằng những lời tương tự như lời cầu nguyện của chị nữ tu ấy: "Con kêu xin Chúa ban sức khoẻ cho con, con đã mỏi mệt quá rồi! Xin Chúa hãy quyết định là Chúa muốn cho con khoẻ mạnh hay bệnh tật đi!". Về sau, Catherine kể lại rằng, vào lúc ấy, sức khoẻ bà bắt đầu hồi phục lại.

Ý nghĩa của câu chuyện giúp hiểu bài tin mừng hôm nay

Câu chuyện vị nữ tu truyền giáo và câu chuyện của bà Catherine Marshall giúp chúng ta hiểu những gì Đức Giêsu đang muốn nhắn nhủ trong bài Tin Mừng hôm nay. Hai câu chuyện đó chứng tỏ lời Chúa Giêsu dạy: nếu hạt lúa không chết đi, nó sẽ chẳng đem lại hoa trái. Nói cách khác, nếu chúng ta không chết ý riêng của mình đi, chúng ta cũng không thể sinh hoa trái cho Thiên Chúa được. Nếu chị nữ tu không chết ý riêng của mình đi để nói lên câu: "Lạy Chúa, con đã tuyệt vọng rồi; nhưng không sao!" thì có lẽ bà ta vẫn mãi mãi là một phế nhân. Nhưng chị đã chết ý riêng của mình, nên đã bình phục và sinh hoa trái.

Nếu Catherine Marshall đã không hy sinh ý riêng mình để nói lên câu: "Lạy Chúa xin hãy quyết định điều Ngài muốn", thì có lẽ bà vẫn nằm lại trong tình trạng bệnh hoạn. Nhưng bà đã hy sinh ý riêng, nên bà cũng được lành bệnh và kết sinh hoa trái.

Câu chuyện của chị nữ tu và của bà Catherine Marshall khiến chúng ta nhớ lại câu chuyện của Chúa Giêsu trong vườn Giêtsimani. Trong cơn hấp hối tại đó, Ngài đã thốt lên cùng Thiên Chúa: "lạy Cha…. không phải ý con… nhưng xin theo ý Cha" (Lc 22: 42). Giả như Chúa Giêsu không bắt ý riêng Ngài phải chết đi trong mảnh vườn ấy, thì anh chị em cũng như tôi sẽ không được cứu khỏi tội lỗi mình.

Tất cả những câu chuyện về chị nữ tu, về Catherine Marshall và về Đức Giêsu đều dạy cho chúng ta cùng một bài học. Chúa dạy ta biết sẵn lòng làm chết ý riêng mình đi nếu chúng ta muốn mang lại hoa trái cho Thiên Chúa. Chúa dạy ta phải biết sẵn lòng tín thác vào Chúa và giao phó bản thân mình trong tay Ngài nếu chúng ta muốn đạt được sự sống đời đời.

Những câu chuyện có ý nghĩa gì đối với ta? Nói một cách cụ thể, tất cả điều này có ý nghĩa gì đối với cuộc sống thường nhật của anh chị em và tôi?

Chúng ta hãy xem xét vài sự kiện có khả năng xảy ra:

Giả như cuộc hôn nhân của chúng ta bị tan vỡ và chúng ta cần sự trợ giúp từ bên ngoài, nhưng vì quá kiêu căng chúng ta không muốn yêu cầu điều ấy. Như vậy "bắt ý riêng chết đi" có nghĩa là bắt lòng kiêu ngạo của ta chết đi và sẵn sàng tìm kiếm sự trợ giúp.

Hoặc giả như chúng ta được bạn bè thân tín cho biết chúng ta đang ngày càng bê tha rượu chè, nhưng chúng ta cứ tiếp tục không nghe dù tình trạng bê tha gia tăng rõ ràng. Như thế chết cho ý riêng có nghĩa là nhìn nhận vấn đề của chúng ta và tìm kiếm phương thuốc điều trị.

Giả như một bạn bè hoặc một người thân trong gia đình xúc phạm đến chúng ta một cách nào đó, khiến chúng ta cứ giữ mãi mối ác cảm với người ấy, thì "Chết cho ý riêng mình" có nghĩa là thật lòng tha thứ cho người ấy và lại tiếp tục dùng tình thương cư xử với y.

Chết cho ý riêng mình là điều không dễ

Chị nữ tu đã không cảm thấy dễ dàng khi nói với Chúa rằng chị chấp nhận làm một kẻ tàn phế nếu ý Ngài muốn như thế. Catherine Marshall đã không cảm thấy dễ dàng khi thưa với Chúa bà sẽ chấp nhận bất cứ số mệnh nào ngài quyết định cho bà. Đức Giêsu đã không cảm thấy dễ dàng trong việc ưng thuận thi hành bất cứ điều gì Cha Ngài muốn. Nhưng cả ba người - chị nữ tu, Marshall và Đức Giêsu đã tin Thiên Chúa và phó mình trong tay Ngài. Họ đã chết "cho chính mình’ và từ đó đem lại kết quả là sinh nhiều hoa trái cho Thiên Chúa.

Kết luận:

Tin Mừng trong các bài đọc hôm nay là. chúng ta có thể làm được như thế. Chúng ta có thể noi gương vị nữ tu, bà Catherine Marshall và Đức Giêsu. Và chúng ta cũng có thể đem lại nhiều hoa trái cho Thiên Chúa.

Có thể chúng ta phải chiến đấu giống như vị nữ tu và Catherine đã làm, hoặc có thể chúng ta phải hấp hối như Đức Giêsu, nhưng nếu chúng ta làm như họ, chúng ta cũng sẽ mang hoa trái về cho Thiên Chúa và được sống vĩnh cửu.

Điều quan trọng là biết đặt cuộc sống chúng ta vào tay Thiên Chúa trong niềm tín thác trọn vẹn

Điều quan trọng là cứ để cho Thiên Chúa thực hiện bất cứ điều gì Ngài muốn đối với cuộc đời của chúng ta. Và đó chính là Tin Mừng trong bài Phúc Âm hôm nay.

Tin Mừng đó là nếu chúng ta bắt chước hạt lúa mì và biết "chết cho chính mình", chúng ta cũng sẽ đem lại nhiều hoa trái. Tin Mừng đó là nếu chúng ta bắt chước gương chị nữ tu, bà Catherine Marshall, và gương Chúa Giêsu, chúng ta cũng sẽ mang lại hoa trái cho Thiên Chúa và đạt được sự sống đời đời.

Chúng ta hãy cầu nguyện để kết thúc. Xin anh chị em cùng im lặng cầu nguyện với tôi.

Lạy Thiên Chúa là cha chúng con. Trong khi chúng con chuẩn bị cùng bẻ bánh với nhau, xin hãy giúp chúng con nhận ra rằng.

Nếu những hạt lúa mì không bị xay thành bột và nếu những trái nho riêng lẻ không bị ép thành rượu, chúng con sẽ không thể chia sẻ với nhau tiệc thánh này.

Xin giúp chúng con bắt chước hạt lúa và chùm nho, biết dâng chính đời sống chúng con cho Ngài để tuỳ Ngài định đoạt theo thánh ý Ngài.Amen.

Thánh Ca : Tình Con Yêu Chúa


THƯA VÂNG VỚI CHÚA
Msgr. Edward Peter Browne
L. M. Gioan Trần Khả chuyển dịch

Mọi đứa trẻ, khi vừa biết nói, là biết ba chữ. Chữ thứ nhất là má hoặc ba, cha hoặc mẹ, tùy thuộc ở ba hay má ai là người đến trước. Chữ thứ ba mà đứa trẻ học nói được và tiếp tục dùng nó qua suốt đời đó là chữ “không.” “Không!” Các bạn nghe thấy ở nhà thờ, đứa trẻ muốn làm điều này hay điều nọ và cha mẹ nói, “Không, con không được làm thế” và đứa trẻ sẽ “oa, oe nhè ra khóc và la hét tỏ ra bất đồng. Hoặc nếu các bạn đi ra ngoài nhà thờ bây giờ, tôi chứng kiến mỗi Lễ Chúa Nhật, vài cha mẹ rất trọng trách nhiệm luôn chạy đuổi theo con khắp cùng. Cha mẹ nói với đứa con, “Ngưng” và đứa trẻ cứ chạy đi và nói ,”Không.” Khi đến lúc đi học ở nhà trẻ và được bảo đứng xếp vào hàng, đứa trẻ nói, “Không” và bỏ chạy ra ngoài hàng. “Con đã làm bài chưa?” “Không, con chưa làm bài.” “Mang rác đi đổ.” “No.” “Không được đi chơi khuya, phải về nhà lúc 10 giờ tối.” “Không, con không chịu.” Cứ như thế ở mọi giai đoạn của cuộc đời. Người ta tiếp tục nói, “Không.” Họ nói “không” đối với cha mẹ; nói không đối với thầy cô; nói không đối với xã hội; nói không đối với Thiên Chúa. Liên tục nói tiếng “không” với Thiên Chúa. “Không, tôi sẽ không phục vụ.”

Tai Họa của Bất Tuân

Trong sách Khải Huyền, chúng ta đọc thấy câu truyện về Qủi Sa-tan Lu-ci-phe. Lu-ci-phe ở trên trời là kẻ sáng láng nhất trong các thiên thần, nhưng vì lý do nào đó, hắn đã nói, “Không, tôi không chịu phục lụy.” Hắn đã bị đầy xuống hỏa ngục, và tất cả những ai theo hắn cũng bị đầy xuống hỏa ngục với hắn. Từ ngày đó, Sa-tan và những kẻ theo hắn tiếp tục thuyết phục các bạn và tôi cùng mọi người khác nói tiếng “Không” với Thiên Chúa. Nổi loạn, bất đồng, không chấp nhận lề luật mà Thiên Chúa đã ra cho chúng ta. Người ta liên tục nói “không, không, không. Tôi không chịu vâng phục.” Không là một vấn nạn trong xã hội của chúng ta. Xã hội được thiết lập trên căn bản của một quyền bính và xã hội không thể hoạt động hữu hiệu nếu người ta không chịu khuất phục quyền bính đó. Có pháp luật trong xã hội, trong chính phủ, và người ta nói, “Không, tôi không chịu tuân theo pháp luật.” Người ta lỗi phạm đủ thứ pháp luật và gây trở ngại cho xã hội. Chúng ta dường như không thể sống hoà đồng. Người ta hành xử nhau bởi vì họ liên tục nói tiếng “không” đối với quyền bính.

Triệu Chứng Bất Tuân

Tình trạng đó hiện diện trong chính mỗi người chúng ta, liên tục cám dỗ nói tiếng “không” đối với Thiên Chúa. Có một số nhân đức, các nhân đức đối thần Tin, Cậy, Mến. Các nhân đức trụ khác như khôn ngoan, công bằng, đức độ và đại đảm. Có những nhân đức phúc âm như khó nghèo, thanh khiết và vâng lời. Người ta không muốn vâng lời. Dường như nó đã được in sâu trong mỗi người chúng ta từ khi còn nhỏ. Chúng ta nói tiếng “không, không, không.” Và nó cứ tiếp tục như thế suốt cả đời. Chúng ta liên tục nói “Không, tôi không thích. Tôi bất đồng. Tôi không muốn tuân giữ.” Có những quyền bính hợp pháp cả ở ngoài xã hội đời cũng như trong nhà đạo, nhưng người ta không muốn tuân phục. Người ta liên tục nói “Không!”

Ở xã hội ngày nay ngay trong Giáo Hội cũng có những người bất đồng. Họ không cho là họ như vậy, nhưng họ thực là những người như thế. Đức Giáo Hoàng là người có quyền hợp pháp trong Giáo Hội và họ nói, “Không, chúng tôi không phải tùng phục ngài. Chúng tôi không phải quan tâm về ngài. Chúng tôi có ý kiến khác. ” Các Giám Mục Hoa Kỳ và thế giới nói, “Đây là giáo huấn của Giáo Hội,” và những người bất đồng nói, “Không, chúng tôi không thích như thế, chúng tôi muốn bất đồng ý kiến.” Người ta bất đồng ý kiến với các tín lý và các giáo huấn của Giáo Hội bởi vì “đó không phải là đường lối thực hành ngày nay.” Người ta chấp nhận việc phá thai, ngừa thai, sống buông thả, coi thường đủ mọi điều, ly dị, rồi tái hôn. Họ nói, “Không, chúng tôi muốn làm theo đường lối riêng của chúng tôi.” Chúng ta liên tục bị tấn công bởi tính yếu hèn của ý chí và được Thiên Chúa nhắc nhở để nói tiếng “Xin Vâng.”

Gương Tuân Phục

Trong bài đọc thứ nhất của Thánh Lễ hôm nay, Tiên Tri Giê-rê-mi-a đã nhắc bảo dân chúng rằng thời xưa Thiên Chúa lập giao ước với dân của Ngài. Ngài đã sai Mai-sen đến và trao cho họ tấm bia đá với Mười Giới Răn, và dân chúng đã chối không nhận. Họ đã nói “Không!” Họ đã bất tuân, và bất tuân và tiếp tục bất tuân. Bây giờ Chúa Giêsu Kitô đến với thế giới và Ngài nói với chúng ta rằng Ngài sẽ viết những giới răn này vào lòng chúng ta, không phải chỉ ở trên bia đá, nhưng trong lòng, nhờ đó chúng ta biết đúng biết sai. Nó đã được ghi khắc vào trong nội tâm chúng ta. Thiên Chúa đổ vào trong chúng ta ơn thánh của ngài ngày chịu phép thánh tẩy và chúng ta biết cái gì đúng cái gì sai. Tuy thế, người ta lại cố gắng thỏa mãn ý riêng bằng cách liên tục nói tiếng “Không!” đối với Thiên Chúa. “Không tôi sẽ không tuân phục!” Chúa Giêsu Kitô đã đến trần gian trong tinh thần tuân phục đối với Chúa Cha. Ngài đã trao hiến chính bản thân trong tinh thần tuân phục Chúa Cha để chúng ta có thể có đời sống viên mãn, để chúng ta được cứu rỗi. Ngài đã làm gương cho chúng ta, “Thầy là người đã vâng phục.” Chúa Giêsu Kitô vâng phục Chúa Cha trong mọi sự, đến nỗi đã bằng lòng hy sinh mạng sống của ngài. Và bây giờ ngài nói với chúng ta rằng điều này đã được khắc ghi trong lòng của các bạn qua ơn sủng của Thiên Chúa và các bạn phải học vâng lời Thiên Chúa Cha trong mọi sự. Nếu nó có nghĩa là phải hy sinh ý riêng, lòng ham muốn riêng, thì các bạn thưa “Xin vâng.” Chúng ta cần phải ngưng nói tiếng “Không.” Chúng ta cần phải nói tiếng “Xin vâng” với Thiên Chúa, nói “xin vâng” đối với Chúa Giêsu Kitô để nhờ đó chúng ta có thể chia sẻ trong sự vinh quang và hạnh phúc của ngài.

Do đó trong thời gian hai tuần còn lại của Mùa Chay, tôi muốn xin các bạn dùng thời giờ để thỉnh thoảng suy niệm. “Có phải tôi thường nói “Không” với Thiên Chúa? Đi lễ đúng giờ. “Không.” Ở lại cho đến hết lễ. “Không.” Đi xưng tội. “Không.” Rước Lễ. “Không.” Đó có phải là não trạng của tôi hay là tôi sẽ làm theo ý của Thiên Chúa? Tôi có đồng ý đón nhận ý của Thiên Chúa hơn là theo ý riêng? Chỉ khi nào các bạn chấp nhận theo ý của Thiên Chúa hơn là theo ý riêng của mình thì các bạn mới tìm thấy sự sung mãn của đời sống và sự hoàn thiện dẫn đưa đến ơn cứu độ. Xin Chúa chúc lành cho các bạn. Amen.

Thánh Ca : Bao La Tình Chúa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét