Trang

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010

Phúc âm Lễ Chúa Nhật thứ V-Mùa Chay (21/03/2010)

Nguồn : www.40giayloichua.net LÒNG THƯƠNG XÓT, VÒNG XÓT THƯƠNG “Vòng tròn có một cái tâm, cái tâm ở giữa vòng tròn”. Các bạn trẻ thân mến, Đọc Tin Mừng, chúng ta thấy, ở đâu có Đức Giêsu, ở đó có những vòng tròn: vòng to, vòng nhỏ, vòng hình cung, vòng trên núi, vòng dưới biển, vòng ven hồ, vòng nơi hội đường, vòng trong đền thờ… Vây quanh Ngài hôm nay, không phải là vòng người miệt biển mộc mạc chơn chất, cũng không phải là vòng người bản làng miền cao bơ vơ tất tưởi nhưng là một vòng tròn kinh sư biệt phái cùng một đám rất đông dân thành Giêrusalem kéo đến từ sáng sớm nhốn nháo ngay trong nơi phượng thờ. Oái ăm thay, một thiếu phụ phạm tội ngoại tình cũng bị xô vào vòng tròn ấy, đặt cho Đức Giêsu một tình thế tiến thoái lưỡng nan, “Ả này bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Chiếu theo luật, hạng phụ nữ này phải ném đá, còn Thầy, Thầy nghĩ sao?”. Tha bổng cho chị? Ngài chống lại luật Môisen. Cứ ném đá chị? Ngài chống lại luật Rôma vốn không cho phép quốc gia bị đô hộ ra án tử hình. Nhưng quan trọng hơn, nếu cứ chiếu theo luật, còn đâu hình ảnh một Giêsu từ ái, một Giêsu hiện thân của lòng thương xót; còn đâu một Messia từ tâm xuống thấp thật thấp để rao giảng sự duông thứ của một Đấng ngự trên cao thật cao. Vì biết rằng, đằng sau bản án đòi ném đá người con gái của đất ấy, còn cả một bản án muốn giết chết đứa con trai của trời, Đức Giêsu, tâm vòng tròn hôm ấy, đành phải nín thinh, cúi xuống lấy tay viết nguệch ngoạc trên đất, viết một lần duy nhất trong đời. Thưa các bạn, Ai trong chúng ta từng say mê những câu chuyện thiền ý vị thì tiểu phẩm Tin Mừng hôm nay, câu chuyện vòng tròn nghiệt ngã vây quanh Đức Giêsu sáng hôm ấy, một vòng tròn của lên án, của nguyền rủa, của cạm bẫy, của chết chóc là một trong những tuyệt phẩm vậy. Vòng tròn ấy giờ đây đang câm nín. Cái im lặng đang vần vũ lòng người cũng là cái im ắng đang đánh động lòng trời. Đền thờ chìm vào thinh không như đang chờ đợi một cái gì đó sẽ nổ tung làm rung chuyển cả thành thánh. Và bởi họ cứ thôi thúc, Đức Giêsu buộc lòng phải ngẩng lên cất tiếng, “Ai trong các ông vô tội thì hãy ném đá chị này trước đi!”. Tuyệt vời! Người ta mời Ngài làm quan án xét kẻ có tội; bỗng dưng, Ngài trở thành quan toà xét xử kẻ cho mình là vô tội. Người ta chờ đợi Ngài kết án bị cáo; bỗng dưng, Ngài lại thẩm vấn chính các nguyên cáo. Người ta mang đá để ném vào một người yếu thế cô thân; bỗng dưng, Ngài ném ngược trở ra một lời cứng hơn đá trúng tim những kẻ ỷ thế mình là mạnh mẽ. Đá ném vào giết chết tội nhân, lời ném ra cứu sống người “công chính”. Người ta muốn Ngài đồng tình giết chết kẻ mắc tội, Ngài lại muốn cứu sống kẻ buộc tội lẫn người có tội. Tin Mừng nói, “Bấy giờ kẻ trước người sau, họ lặng lẽ rút lui, bắt đầu là những người lớn tuổi”. Giờ đây, cái vòng thòng lọng của giết chết, của lên án, của nguyền rủa phải rã đám… nhường chỗ cho vòng tròn của lòng thương xót, của thứ tha, của chữa lành. Vòng tròn từ nhân ấy đang bao trùm cả những người cho mình là công chính, cả người phụ nữ có tội cũng như cả nhân loại đang khốn cùng. “Vòng tròn có một cái tâm, cái tâm ở giữa vòng tròn”. Điều chúng ta dừng lại không phải là tuyệt chiêu của vị thiền sư, nhưng điều phải chiêm ngắm chính là lòng thương xót của Thiên Chúa mà Đức Giêsu, tâm vòng tròn, hiện thân của lòng xót thương đó, “Không ai kết án chị sao? Tôi cũng không, chị hãy về và từ nay đừng phạm tội nữa”. Dịu dàng nhường bao, nhân ái nhường nào! Ngài không chấp nhận tội lỗi, nhưng lại chấp nhất tội nhân; Ngài không vùi lấp nhân phẩm, nhưng lại phục hồi nhân cách; Ngài không lui về quá khứ, nhưng lại phóng chiếu tương lai. Vâng, Đức Giêsu đưa người phụ nữ ra khỏi dĩ vãng tăm tối để đẩy chị tới một viễn cảnh ngời sáng. Ngài tái tạo chị, cứu sống chị, đưa chị vào một chân trời mới, một cõi đất mới. Trời mới đất mới ấy còn đẹp hơn cả địa đàng thuở hồng hoang chiều ngày tạo dựng. Bởi lẽ, ở đó, cả một đại dương bao la của lòng thương xót, một bến bờ vô tận của thứ tha, một không gian bát ngát của vỗ về, một giang sơn đại ngàn của cứu chữa, một lãnh địa thênh thang của băng bó, một quê hương rạng ngời của lòng cậy trông và một phúc kiến ngơi nghỉ của an bình. “Ôi tội hồng phúc!”. Lm. Minh Anh (Gp. Huế). ÁN TỬ HÌNH BỊ HUỶ BỎ Người Phụ Nữ Ngoại Tình. Câu chuyện ấy đã sảy ra trong thời Chúa Giêsu, khi Ngài đang trên đường rao giảng Tin Mừng Tình Yêu. Lúc bấy giờ danh tiếng Ngài được đồn thổi khắp nơi. Nhiều người mộ mến. Nhưng cũng lắm kẻ ghét ghen. Nhất là hạng thượng tế, luật sĩ, và biệt phái. Bao cuộc tranh cãi gay go về luật lệ đã nổ ra. Người ta muốn tố cáo, truất phế Ngài khỏi tâm hồn quần chúng, nhưng chưa đủ khả năng. Đã bao lần gài bẫy và nêu các vấn đề hóc búa, đều bị Ngài hoá giải dễ dàng. Bẽ bàng. Xấu hổ. Nhưng giới chống đối vẫn ngấm ngầm tìm cách. Cơ hội thuận tiện chợt đến. Một phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Họ lập tức tóm ngay con người khốn nạn đó. Lại đang lúc Chúa Giêsu có mặt trong đền thờ Giêrusalem. Dân chúng đông đảo bao quanh Ngài. Bằng miếng mồi mới bắt được, người ta chắc mẩm chuyến này Đức Giêsu phải sa lưới. Bởi lẽ theo luật Môisen ghi lại trong sách Lêvi: “Người nào ngoại tình với đàn bà có chồng, người nào ngoại tình với vợ của tha nhân, tất phải chết. Cả gian phu lẫn dâm phụ” (Lv 20:10). Cách xử tử những kẻ phạm tội ngoại tình sẽ là “kéo ra khỏi cổng thành mà ném đá chúng cho chết đi” (Đnl 22:24). Lâu nay, giới chống đối cứ thấy Đức Giêsu giao du với phường thu thuế, đàng điếm, tội lỗi. Nhắc chuyện thì Ngài lại phán: “Ta không đến để kêu gọi những người công chính mà là hạng tội lỗi.” Nghe nhức tai quá. Chịu không được. Trong khi đó, Ngài cũng dạy người ta về sự công minh của Thiên Chúa: Cây nào không sinh trái tốt sẽ bị chặt xuống mà quăng vào lửa đời đời. Thành ra, hôm nay, khi giương chiếc bẫy với miếng mồi “con mụ ngoại tình”, và câu hỏi “Thầy dạy sao, có nên ném đá con dâm phụ này không?”, nhóm luật sĩ biệt phái cầm chắc ưu thế trong tay. Họ nhủ thầm: Nếu Đức Giêsu trả lời “Ném đá hắn” thì còn gì là yêu thương nữa. Giáo lý Ngài truyền dạy bấy lâu cũng chẳng có mới lạ. Bọn thu thuế đàng điếm sẽ mở mắt ra mà thấy Giêsu cũng chẳng thương xót gì họ. Như thế là tạo mối nghi ngờ, rạn nứt ngay từ bên trong. Hạng tội lỗi sẽ mất tin tưởng vào Đức Giêsu. Còn Ngài sẽ không đi đi lại lại với chúng được nữa. Đó là chưa nói đến việc chính quyền đô hộ Rôma sẽ trừng phạt gắt gao người Do thái nào dám lên án tử cho kẻ khác. Song nếu câu trả lời là “Đừng ném đá” thì lập tức Đức Giêsu sẽ lãnh viên đá đầu tiên, vì Ngài đã công khai chống lại luật Môisen, và dám dung túng, bao che cho phường ngoại tình, tội lỗi. Lúc này, nếu có trốn thoát được cái chết của “mưa đá” thì Đức Giêsu cũng bị khai tử nơi tâm hồn người ta. Ngài sẽ không còn mặt mũi nào để gặp gỡ dân chúng nữa. Thật thâm độc! Miếng mồi không thể trốn chạy mà con mồi cũng chẳng thể chạy trốn. Chuyến này, có lẽ bất cứ lời nói nào của Đức Giêsu cũng sẽ trở thành bản án cho chính Ngài. Chiếc lưới đã giương lên chỉ còn chờ giờ sụp xuống. Nhưng kìa, tại sao Ngài không nói gì cả? Câu hỏi dồn dập đổ xuống, ấy thế mà Ngài vẫn lặng im? Trước đây khi nêu vấn đề nộp thuế cho hoàng đế, Chúa Giêsu đã trả lời tức khắc, và nhanh chóng khoá miệng đối phương. Nhưng sao hôm nay Ngài lại thinh lặng? Có phải vì đây là vấn đề của lương tâm nên cần thời gian suy xét? Hay sự thinh lặng của Ngài thúc giục người ta nhìn lại chính mình? Nhìn lại để thấy sự giả dối núp bóng chân lý, lòng nham hiểm ẩn mình dưới lọng dù công chính. Tố cáo người phụ nữ ngoại tình nhưng lại nhằm lên án Chúa Giêsu. Hỏi “Thầy dạy sao?” nhưng vẫn cứ muốn ý gian của mình được thực thi. Nhìn lại chính mình phải là thái độ tôi cần có trong mọi hành xử với tha nhân. Nhìn lại chính mình để biết cảm thông và tha thứ. Bởi lẽ, khi thinh lặng nhìn sâu vào cõi lòng, người ta sẽ không thể không khám phá ra sự thật này: Không có ơn Chúa thì đời tôi cũng chẳng hơn gì đời người; e rằng có khi còn tệ hơn. Khám phá được như thế chắc chắn người ta sẽ không hà khắc và tàn bạo với tha nhân. “Ai trong các ông vô tội?” Lời mời gọi nhìn lại chính mình đó đã đưa đến quả: không còn ai lên án hay kết tội nữa, nhưng “kẻ trước người sau họ rút lui hết” (Gn 8:9). Thế mới hay khi con người biết thinh lặng xét mình, sự sống sẽ tồn tại. Những gì là độc ác, máu me, chết chóc, hận thù, la lối phải rút lui, nhường chỗ cho tình thương bộc phát và tràn lan. Ở đâu có tình thương, ở đó có sự sống. Ở đâu có thứ tha ở đó có an bình. “Ta cũng không kết tội ngươi đâu. Đi đi. Và từ nay đừng phạm tội nữa” (Ga 8:11). Tình thương không kết án, nhưng luôn mở ngỏ cho sự sống mới được lớn lên. Từ lâu lắm, tại một làng bên nước Ý, người ta có thông lệ ném từ đỉnh núi cao xuống cho tan xác những người đàn bà phạm tội ngoại tình. Một hôm, có người phụ nữ không may bị bắt quả tang phạm tội khi chồng vắng nhà. Dân làng chuẩn bị hành quyết người đàn bà trước sự chứng kiến của người chồng. Thế nhưng, ngay hôm trước ngày xử tử, người chồng bỗng biến mất. Giờ hành quyết đã đến mà ông chồng vẫn biệt tăm. Mọi người chờ đợi. Đợi chờ. Cuối cùng, dân làng cũng đưa người đàn bà lên núi. Và sau vài tiếng trống đưa hồn, bà ta bị đẩy xuống vực sâu. Mấy hôm sau, dân làng vô cùng bỡ ngỡ khi thấy người đàn bà đó lại đang ra vào ngôi nhà của bà ta. Ai nấy lo sợ vì tưởng rằng hồn ma quay về phá phách. Nhưng rõ ràng họ thấy người chứ đâu phải ma. Mãi sau người ta mới khám phá ra. Số là, vì biết không thể nào phá bỏ được tục lệ để cứu vợ, nên trước ngày xử án, người chồng âm thầm vào rừng tìm những sợi dây mây nhỏ, bền, và đan thành một tấm lưới. Sau đó anh đem giăng dưới chân núi nơi thân xác người vợ sẽ bị xô xuống. Nhờ vậy mà nàng còn sống để trở về mái nhà xưa. Anh đã làm thế vì muốn tha thứ và cứu vợ mình khỏi án chết. Trước tình yêu và hành vi tha thứ cao cả, dân làng đã nhất trí huỷ bỏ thông lệ tử hình vốn đã kéo dài bao trăm năm. “Ta không kết tội ngươi đâu. Đi đi. Và từ nay đừng phạm tội nữa.” Noi gương Đức Giêsu, bạn và tôi cũng hãy mở đường cho hy vọng, thứ tha, và sự sống vươn lên. Nhưng trước hết chúng ta hãy cùng khởi đi từ gia đình và cộng đoàn của mình. Lm. Bùi Quang Tuấn, C.Ss.R.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét