Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Phúc âm Chúa Nhật thứ 18 MTN A (31/07/2011)



Lời Chúa trong Thánh Lễ Chúa Nhật thứ 18 MTN (A) :


Nguồn : www.40giayloichua.net

Mời nghe bài giảng chủ đề :"Tin Vào Con Người Sẽ Được Sự Sống Đời Đời" của Linh Mục Micae Giu Se Nguyễn Trường Luân.



THIÊN CHÚA LUÔN THỎA MÃN NHỮNG KHÁT VỌNG CỦA CON NGƯỜI
Lm.Carôlô Hồ Bạc Xái

1. Phép lạ = quyền phép Thiên Chúa + đóng góp của con người

Ðức Giêsu đã làm phép lạ có lương thực nuôi năm ngàn người ăn thừa thải. Nhưng phép lạ này bắt đầu từ 5 chiếc bánh và 2 con cá của một cậu bé.

Mẹ Têrêxa hàng ngày nuôi chín ngàn người nghèo ở Calcutta. Nhưng số lượng lương thực này là do phần đóng góp của biết bao người hảo tâm.

Một hôm có một cặp vợ chồng trẻ đến trao cho Mẹ một số tiền lớn. Mẹ ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao mà anh chị có được số tiền lớn này?
- Chúng con vừa cưới nhau hai ngày trước đây. Chúng con đã nhất trí với nhau không tổ chức tiệc cưới, để dành tiền giúp những người nghèo.
- Tại sao anh chị làm thế?
- Vì chúng con rất yêu nhau, chúng con muốn bắt đầu cuộc sống gia đình bằng một việc hy sinh, để Chúa chúc lành cho chúng con.

2. Có thể tin được Lời Chúa không?

Lời Chúa hôm nay thật rõ ràng: Chúa nói Ngài thỏa mãn mọi thứ đói khát của con người.

Nhưng ta có thể tin vào Lời đó không, bởi vì ngày nay biết bao người còn đang đói khát, trong số đó có thể có chính chúng ta nữa?

- Ðiều căn bản mà chúng ta phải nhớ là Thiên Chúa đã tạo dựng nên trái đất này, một trái đất phong phú, sản sinh ra đầy đủ đến dư thừa mọi lương thực chẳng những cho loài người mà còn cho muôn loài. Cho nên trên căn bản là Chúa bảo đảm cho muôn loài được no nê.

- Trong bài Tin Mừng, Chúa làm phép lạ hóa bánh ra nhiều từ 5 chiếc bánh và 2 con cá mà một cậu bé đã bỏ ra để chia xẻ cho mọi người khác; sau khi chúc tụng, bẻ ra, Chúa bảo các môn đệ "phân phát". Nghĩa là Chúa Giêsu nhấn mạnh đến việc chia xẻ, phân phối. Với nguồn tài nguyên phong phú của trái đất, theo nguyên tắc thì mọi người đều có thể no đủ, miễn là con người biết chia xẻ cho nhau và biết phân phối hợp lý.

- Ngoài thức ăn vật chất, Chúa Giêsu còn muốn hướng con người đến một thức ăn khác nữa, cần thiết hơn, quý trọng hơn. Bởi đó, sau phép lạ hóa bánh ra nhiều, người ta tiếp tục tuôn đến với Chúa mong Ngài tái diễn phép lạ ấy, nhưng Ngài đã lánh họ mà đi. Theo tường thuật của Thánh Gioan, Ngài còn nói với họ "Các ngươi tìm Ta chỉ vì đã được ăn bánh no nê. Hãy nỗ lực tìm kiếm thứ lương thực nuôi dưỡng sự sống muôn đời"

- Thứ lương thực ấy chính là bản thân của Chúa Giêsu, được ban cho chúng ta qua bí tích Thánh Thể.

3. Những khát vọng của con người

Con người có nhiều khát vọng, nhưng tiếc thay họ chỉ để ý tới những khát vọng tầm thường.

- Rõ rệt và dễ cảm thấy nhất là những khát vọng của thân xác: ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi. Xét cho cùng, những khát vọng này cũng giống với những khát vọng của thú vật và thực vật thôi. Và xét cho cùng thì cũng dễ thỏa mãn thôi miễn là tài nguyên của trái đất này được chia xẻ và phân phối hợp lý. Chúa Giêsu nói "Hãy xem chim trời... hãy xem hoa huệ ngoài đồng..."

- Còn nhiều khát vọng cao hơn và quý hơn: bình an sâu sắc, tình yêu chân thật, sự sống vĩnh cửu... Chân, thiện, mỹ tuyệt đối... Những khát vọng này không ai và không cái gì có thể thỏa mãn cho chúng ta, ngoài một mình Thiên Chúa.

4. Một giải thích mới về phép lạ hóa bánh ra nhiều

Có người giải thích rằng phép lạ này không nằm ở chỗ số lượng bánh rất nhiều, mà nằm ở chỗ Ðức Giêsu đã làm được một việc lạ lùng hầu như không ai làm nổi: biến tính tự tư tự lợi của con người thành tính quảng đại chia xẻ.

Câu chuyện sau đây có thể minh họa cho ý nghĩa này:

Một hôm, có một người đàn ông vào nhà một bà dân làng xin ăn. Bà này từ chối:

- Xin lỗi. Hiện giờ trong nhà tôi không còn gì có thể ăn cả.
- Không sao. Chỉ nhờ bà cho tôi mượn chiếc nồi nấu súp. Tôi có một viên sỏi có thể nấu thành một nồi súp đặc biệt ngon, từ trước tới giờ chưa từng có món ăn nào ngon bằng.

Bà chủ nhà bằng lòng. Người khách đổ nước vào nồi, bỏ viên sỏi vào rồi bắt đầu nấu. Trong khi đó, bà chủ nhà sang nhà hàng xóm tiết lộ bí mật của nồi súp tuyệt vời ấy. Hàng xóm này lại tiết lộ cho hàng xóm khác. Chẳng bao lâu căn nhà đầy người.

Khi nước bắt đầu sôi, người khách lạ múc lên một muỗng nếm: "Chà, rất ngon. Nhưng phải chi có thêm chút ít khoai tây nữa thì sẽ ngon tuyệt". Một người vội vàng chạy về nhà lấy khoai tây bỏ vào. Lát sau người khách lại nếm và lại nói "Ngon hơn trước rồi. Phải chi có thêm một chút thịt nữa thì hết chỗ chê". Một người khác vội chạy về nhà lấy thịt. Cứ như thế...

Cuối cùng nồi súp chín. Người khách mời mọi người ngồi vào bàn. Mỗi người một tô. Ai nấy đều khen món súp ngon tuyệt vời. Còn người khách thì vớt từ đáy nồi lên viên sỏi của ông, bỏ vào túi, vui vẻ chào mọi người và ra đi.

5. "Ðiều gì có thể tách chúng ta ra khỏi lòng yêu mến của Ðức Kitô"?

Kiểu nói "lòng yêu mến của Ðức Kitô" có hai nghĩa: a/ Lòng Ðức Kitô yêu mến chúng ta; và b/ lòng chúng ta yêu mến Ðức Kitô.

Chúng ta hãy trả lời câu hỏi của Thánh Phaolô theo nghĩa thứ nhất: có gì có thể làm Ðức Kitô không còn yêu mến chúng ta nữa không? Chắc chắn là không: Ðức Kitô đã phải "gian truân, buồn sầu, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, bắt bớ, gươm giáo" nhưng Ngài vẫn yêu mến chúng ta, Ngài yêu mến chúng ta đến nỗi hiến thân chịu chết vì chúng ta.

Bây giờ chúng ta cũng trả lời câu hỏi ấy nhưng theo nghĩa thứ hai: có gì có thể làm cho chúng ta hết yêu mến Ðức Kitô không? Câu này có thể có hai câu trả lời:

- Nếu chúng ta thực lòng yêu mến Chúa thì không. Chẳng hạn Thánh Phaolô. Ngài đã chịu đủ thứ "gian truân, buồn sầu, đói khát, trần truồng, nguy hiểm, bắt bớ, gươm giáo", nhưng Ngài vẫn một mực yêu mến Chúa. Ngài còn lấy làm hạnh phúc bởi được chịu khổ vì Chúa. Các thánh thì cũng thế.

- Nhưng nếu chúng ta không thực lòng yêu mến Chúa, tất cả đều có thể tách ta ra khỏi Chúa. Mà xét cho cùng, chỉ có một người có thể tách chúng ta ra khỏi Chúa, đó là chính bản thân chúng ta.

Thiên Chúa là Tình yêu. Người yêu thương, chăm sóc và dưỡng nuôi hết thảy mọi người.Lạy Chúa, thánh Phaolô đã nói với chúng con "Sống bác ái là chu toàn cả lề luật". Xin Chúa ban ơn giúp sức, để chúng con có thể sống trọn vẹn đức bác ái yêu thương, và biết thật tình chia sẻ với những ai đói rách bần cùng.Amen.

Thánh Ca : Cho Con Vững Tin


NGƯỜI BÌNH THỪƠNG LÀM NÊN PHÉP LẠ
Cha Mark Link, S.J.

Những báo cáo của tờ Chicago Sun - Times (Thời báo Mặt Trời Chicago) cho biết 70% nhân viên của hãng được khảo sát đều ăn trộm của chủ họ. Nghiên cứu của Ðại học Cormell cho thấy nơi những trẻ em phát triển bình thường. Khi chúng lên 10 tuổi, chúng thường có thái độ dễ chấp nhận việc lường gạt hay gian dối.

Một cuộc nghiên cứu có tính cách quốc tế cho biết một nửa dân số thế giới không được cung cấp đủ nước sạch và có 450 triệu người mỗi đêm phải đi ngủ mà bụng đói meo.

Khi nghe những thống kê trên, chúng ta thường cảm thấy thất vọng. Với tư cách là Kitô hữu. Chúng ta biết rằng mình có can dự vào đó. Tuy nhiên, vì chỉ là những con người nên chúng ta sẽ nói: "Tôi đâu có thể làm gì được? Dầu sao tôi cũng chỉ là một cá nhân". Thế rồi chúng ta dẹp những thống kê ấy qua một bên.

Bài phúc âm hôm nay cho thấy chúng ta đã xử sự một cách lệch lạc. Chúng ta chỉ biết nhìn vào đó một cách thuần tuý là con người. Lẽ ra chúng ta cần phải nhìn vào đó với nhiều niềm tin hơn mới phải.

Bài phúc âm hôm nay vẽ ra một bức tranh khác với những thống kê chúng ta vừa nghe. Năm ngàn người "không kể đàn bà con trẻ" không có gì ăn và đang đói. Số thực phẩm hiện có chỉ là năm chiếc bánh và hai con cá. Phúc âm thánh Gioan cho biết số thực phẩm này là của một em bé nào đó. Khi Chúa Giêsu biết có em mang theo thực phẩm. Ngài liền gọi em bé đó. Chắc hẳn em không thể tin nổi tai mình khi nghe Chúa Giêsu nói với em: "Này con, hãy đưa cho Ta số thực phẩm của con để Ta cho đám đông đang đói này ăn nhé!". Dù vậy chú vẫn tin tưởng vào Chúa Giêsu và trao cho Ngài 5 ổ bánh và hai con cá. Tất cả chúng ta đều bíêt sự gì đã xảy ra. Phúc âm hôm nay cho thấy một người cũng có thể thay đổi được cục diện. Hay nói đúng hơn, hai người có thể thay đổi cục diện, tức là Chúa Giêsu và một người nào đó!

Chú bé trao cho Chúa Giêsu những gì chú có và Chúa Giêsu lấy đó để thết đãi đám đông đã không được nuôi ăn và như thế phúc âm sẽ mất đi một trong những câu chuyện hứng khởi nhất. Chúng ta nhớ lại lời Chúa Giêsu: "Một hạt lúa nếu không rơi xuống đất và chết đi thì nó vẫn còn là một hạt lúa" (Ga 12: 24). Ðiều Chúa Giêsu muốn nói như sau: "Mỗi mùa hè, những cây lúa kỳ diệu mọc lên trong những cánh đồng lúa ở Kansas đều do những hạt lúa đã hy sinh sự sống của mình để chết đi. Sự sống còn của nhân loại cũng tuỳ thuộc vào nguyên tắc tự hiến này."

Thiên Chúa đã sắp đặt thế giới mới cách thức kỳ diệu đến nỗi hành động của mỗi cá nhân đều được coi là quan trọng.

Tôi xin minh hoạ chủ điểm này rõ hơn bằng một câu chuyện hài hước. Art Bưchwald, một tay viết báo, có lần đã víêt về một người bạn ông sống tại thành phố New York. Chúng ta hãy tạm gọi anh bạn đó là Oscar. Một hôm Art và Oscar bước lên một chiếc taxi. Lúc đó Oscar nói với bác tài:"Bác lái giỏi qúa!" Bác ta liền nhìn anh và nói: "Anh làm nghề gì? Bộ anh xỏ xiên tôi hả?" Oscar nói: "Không phải đâu, tôi khen bác thực mà. Tôi khâm phục cách bác di chuyển giữa một đám xe cộ như thế". Bác ta liền nói: "Ðúng, hẳn là thế" đoạn lái xe đi. Sau đó, Art liền hỏi: "Anh làm như vậy với mục đích gì?". Orcar trả lời: "Tôi đang cố gắng đem lại tình yêu cho New York". Art nói: "Anh làm thế nào được?". Oscar nói: "Hãy lấy trường hợp bác tài lúc nãy. Tôi nghĩ rằng tôi đã giúp bác ta một ngày hạnh phúc. Chúng ta hãy giả thiết hôm nay bác ta lái được hai mươi xuất, bác sẽ niềm nở tử tế hơn với những kẻ khác nữa. Cuối cùng, sự tử tế ấy sẽ trải rộng đến cả ngàn người". Art nói: "Anh bắt đầu khùng rồi đấy!"

Nhưng ngay lúc đó, họ đi ngang qua một công trường đang xây. Bấy giờ là giữa trưa, đám thợ đang ngồi ăn. Oscar liền bước tới gần một nhóm và nói: "Các bạn đang xây cất một công trình thật tráng lệ!". Ðám thợ giương mắt ngờ vực nhìn Orcar. Anh liền hỏi: "Chừng nào xây xong vậy?" Một gã thợ đầu đội nón an toàn lầu bầu: "Tháng sáu". Orcar liền nói: "Tuyệt quá! Vậy là sắp có thêm một công trình mỹ lệ cho thành phố".

Trong khi họ tiếp tục rảo bước, Art nói với Oscar: "Này bạn, tôi chưa thấy ai giống như anh cả". Oscar nói: "Ðồng ý! Anh có thể ghẹo tôi, nhưng đám người này sẽ tiêu hoá những lời của tôi, nhờ đó họ sẽ tốt đẹp hơn". Art liền nói: "Nhưng cho dầu nhờ đó họ tốt hơn đi nữa, thì anh cũng vẫn chỉ là một cá nhân, mà một cá nhân thì làm sao có thể thay đổi thành phố Nữu Ước được". Oscar đáp:" Có chứ! Ðiều quan trọng là chớ ngã lòng. Mang tình yêu về lại cho Nữu Ước không phải dễ dàng, tuy nhiên nếu mà tôi có thể lôi kéo thiên hạ cộng tác với tôi vào chiến dịch này thì..." Art ngắt lời: "Này! Anh vừa nháy mắt với một mụ đàn bà xấu xí phải không?" Orcar nói: "Ðúng thế! Nhưng nếu chị ta là một giáo viên thì lớp học của chị ta hôm nay nhờ đó sẽ có một ngày đẹp tuyệt với đấy!".

Bưchwald không hề thêm bớt gì về bài viết này. Chúng ta không biết ông viết nghiêm chỉnh, hoặc nửa đùa nửa thật cho vui, tuy nhiên một số độc giả tin rằng ông ta nghiêm chỉnh hơn chúng ta nghĩ.

Ðiều này dẫn chúng ta trở lại với bài phúc âm hôm nay. Chú bé đã trao cho Chúa Giêsu tất cả những gì chú có và Chúa Giêsu đã chia sẻ món quà tặng của chú với cả hàng ngàn người. Sứ điệp của bài phúc âm hôm nay như sau: "Giống như một hạt lúa, một cá nhân có thể trở thành dụng cụ cho một phép lạ, một cá nhân có thể trở thành dụng cụ cứu giúp hàng ngàn người, khi thấy sứ điệp này xác thực ngay trước mắt, Malcolm Muggeridge, một ngôi sao truyền hình nổi tiếng của Anh Quốc, đã làm điều mà trước đó chàng thề không bao giờ làm, là trở thành một người Công giáo. Chàng cho biết sở dĩ tâm hồn chàng thay đổi là nhờ mẹ Têrêxa Calcutta. Chàng nói: "Không lời nào nói cho xiết tôi đã mang ơn mẹ biết bao nhiêu. Mẹ đã chỉ cho tôi một thứ Kitô giáo bằng hành động. Mẹ đã chỉ cho tôi quyền năng của tình yêu, mẹ đã chỉ cho tôi một cá nhân từ ái có thể khơi dậy cơn thuỷ triều tình yêu lan đến toàn thế giới".

Ðó cũng là Tin Mừng của bài phúc âm hôm nay. Tin Mừng này cho biết dù chỉ là cá nhân cũng vẫn quan trọng, vẫn đáng kể, và nếu chúng ta chia sẻ điều mình có với Chúa Giêsu thì Ngài có thể làm cho điều ấy sinh hoa kết trái vựơt quá mộng tưởng lớn lao nhất của chúng ta.

Bài phúc âm hôm nay cho thấy nếu chúng ta dâng cho Chúa Giêsu tài năng và tặng vật của mình để tuỳ Ngài sử dụng thì Ngài có thể dùng chúng ta làm nên những phép lạ.

Chúng ta hãy kết thúc với bài thơ của Amdo Nervo, một đại thi sĩ cũng là một nhà huyền bí, người Mễ Tây Cơ. Bài thơ này tóm tắt sứ điệp và tinh thần bài phúc âm hôm nay:

"Con chỉ là một tia lửa,
xin biến con thành ngọn lửa.
Con chỉ là sợi dây,
Xin biến con thành chiếc đàn.
Con chỉ là một ngọn đồi cỏn con,
Xin biến con thành ngọn núi.
Con chỉ là một giọt nước,
Xin biến con thành một giòng suối.
Con chỉ là một cọng lông,
Xin biến con thành chiếc cánh.
Con chỉ là gã ăn mày,
Xin biến con thành một ông vua".

Thánh Ca : Tâm Tình Phó Thác


THIÊN CHÚA YÊU CHÚNG TA
Msgr. Edward Peter Browne
L. M. Gioan Trần Khả chuyển dịch

Trong thư gởi tín hữu Rô-ma, ở bài đọc thứ hai, Thánh Phao-lô nói, “Ai có thể phân cách chúng ta ra khỏi Đức Kitô? Cái gì có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa?”

Chúa nói với chúng ta rằng Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta từ thuở đời đời. Thiên Chúa đã tạo dựng chúng ta, Thiên Chúa yêu thương chúng ta, Thiên Chúa đã sai Con Một của Ngài đến cứu chuộc chúng ta, ban cho chúng ta niềm hy vọng và niềm mong chờ ơn cứu độ. Thánh Phao-lô nói là không gì có thể phân tách chúng ta với tình yêu đó, tuyệt nhiên là không. Ngài đã cho chúng ta một danh sách dài. “Ai có thể phân cách chúng ta ra khỏi tình yêu của Chúa Ktiô? Phải chăng gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo? . . . Tôi tin chắc rằng cho dù là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma vương qủy lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không gì có thể tách được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.” Ngài đã nói thật rõ ràng: Thiên Chúa yêu thương chúng ta, và không gì có thể ngăn cản Ngài yêu thương chúng ta.

Nhưng có một cái có thể ngăn cản tình yêu của Thiên Chúa không đi vào trong đời sống của chúng ta được, đó là chính bạn. Bạn là người duy nhất có thể cản ngăn tình yêu của Thiên Chúa không cho tưới đổ xuống trên mình. Không gì trên thế gian này có thể ngăn cản Thiên Chúa yêu thương bạn. Không gì trên thế gian, không người nào, không vật nào, không tai ương, không thứ gì có thể ngăn cản Thiên Chúa yêu thương bạn, ngoại trừ chính bạn. Bạn là người duy nhất có thể phân cách giữa mình và tình yêu của Thiên Chúa bằng cách trở nên gắn bó với những thứ thuộc về thế gian hơn là những thứ thuộc về Thiên Chúa.

Mới đây tôi đã xem một chương trình hay với tài tử Peter Ustinov. And đã được phỏng vấn và đã tự xưng là người hoài nghi không thể biết có Thiên Chúa hay không có Thiên Chúa. Anh không tin bởi vì anh không thể hiểu. Anh nói là nếu người ta tin là có Thiên Chúa và có đức tin thì tại sao họ không thể đến nhà thờ đúng giờ, tại sao họ không lãnh nhận các bí tích? Anh ta đã không dùng những từ ngữ như thế, nhưng đó là ý của anh ta muốn nói. Người ta có thực sự tin không? Anh Ustinov đã có ấn tượng là người ta hờ hững với tình yêu của Thiên Chúa. Người ta có thể ngăn cản chính mình khỏi tình yêu của Thiên Chúa bởi vì họ chọn những khoái lạc của thế gian. Đôi khi chúng ta nghĩ rất ít về thiên đàng bởi vì chúng ta có qúa nhiều thứ ở trần gian. Chúng ta có nhiều cái hay ở đời này khiến chúng ta trở nên hờ hững với tình yêu thương của Thiên Chúa.

Đó là điều thông thường, người ta đi đến toà cáo giải và xưng thú tội này tội kia và họ bước ra để thanh minh. Lý họ họ đã làm điều đó là vì cái này, cái nọ, cái kia. Các bạn biết là khi họ rời tòa giải tội họ đã tự bào chữa cho tình trạng tội lỗi và bất toàn hay sai trái của họ, và họ sẽ tiếp tục tái sa phạm. Họ nói, “Đây là lý do tại sao tôi làm thế và bởi thế tôi có lý do và tôi có thể phân tách tôi ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa. Tôi có thể phá đổ tình yêu của Thiên Chúa trong đời tôi chỉ đơn giản là vì tôi đã chọn làm điều đó. Tôi đã chọn để coi thường tình yêu thương của Thiên Chúa.” Thiên Chúa không thể xác định tình yêu và sự hoàn thiện của Ngài nơi tôi và trong đời sống của tôi trừ khi chúng ta cộng tác.

Trong bài Tin Mừng hôm nay chúng ta có thí dụ ở điểm là hàng ngàn người đói không có của ăn. Nhưng chỉ một người đóng góp phần rất nhỏ là hai chiếc bánh và mấy con cá cho Chúa Giêsu và Ngài đã có thể nuôi hàng vạn người. Bởi vì họ đóng góp chút đỉnh, Ngài đã cho rất nhiều. Chúa Kitô đang làm giống như thế cho bạn trong đời sống. Nếu bạn trao cho Ngài chút đỉnh, một chút nhìn nhận quan tâm của bạn, một chút sẵn lòng để tham gia vào cuộc, một chút hiến thân cho tình yêu của Thiên Chúa, và tình yêu của Thiên Chúa sẽ không thể tách rời bạn. Bạn sẽ có tràn đầy tình yêu của Thiên Chúa. Không gì có thể ngăn cản. Bạn và tôi có trách nhiệm đón nhận tình yêu của Thiên Chúa, và cách duy nhất chúng ta có thể đón nhận tình yêu của Thiên Chúa là gạt ra ngoài tất cả những cản trở ngăn chặn tình yêu của Thiên Chúa đến với chúng ta. Không gì ở bên ngoài có thể ngăn chặn tình yêu của Thiên Chúa; chỉ có cái gì đó từ bên trong con người chúng ta. Bạn và tôi có thể ngăn chặn tình yêu của Thiên Chúa chỉ vì chúng ta gắn bó với những phân tâm nơi trần thế, bằng việc tự bào chữa cho những bất toàn của mình, bằng việc tuyên bố là “tôi có các quyền lợi.”

Tôi nhớ vài tuần trước đây khi tôi đề nghị là mọi người nên ăn mặc nết na khi đến nhà thờ, một vài người đã chặn tôi lại và nói rằng, “Tôi có quyền mặc thế nào tùy ý tôi.” Họ đã chẳng bao giờ nghĩ là “Tôi có trách nhiệm phải làm hài lòng Thiên Chúa. Tôi có bổn phận bày tỏ tình yêu và lòng mến của tôi đối với Thiên Chúa.” Không, “Tôi có quyền của tôi. Tôi có quyền làm bất cứ gì tôi muốn.” Kết qủa là họ tự rút mình ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa.

Nó trở nên thật tối quan trọng để nhìn vào đời sống của các bạn xem điều gì phân cách các bạn ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa. Không có cái gì ngoài kia làm phân cách bạn, chỉ có chính bạn mà thôi. Hãy quyết định, “Tôi sẽ để một chướng ngại vật giữa tình yêu của Thiên Chúa và tôi,” và kết qủa là Thiên Chúa sẽ không thể vượt qua cái hờ hững của bạn. Ngài sẽ không thể vượt qua sự thiếu cộng tác của bạn, việc bạn không muốn đáp lại tình yêu của Ngài. Chỉ có bạn mới có thể di chuyển những chướng ngại này, và bạn có thể thực hiện điều đó bằng những việc làm nhỏ bé dễ dàng. Không cần phải làm gì lớn lao vĩ đại, chỉ cần nhìn nhận rằng, “Tôi là người tội lỗi. Tôi sẽ hối cải, tôi sẽ sửa mình; tôi có thể làm khá hơn, tôi có thể cư xử bác ái hơn; tôi có thể thắng vượt các yếu đuối, những khó khăn trong cuộc sống với tình yêu của Thiên Chúa nếu tôi sẵn lòng dâng hiến bản thân mình cho Thiên Chúa. Dâng hiến bản thân cho Thiên Chúa, vượt thắng thế gian và những lôi cuốn của nó, và Thiên Chúa sẽ ban tặng thêm ân huệ cho bạn, hàng ngàn hàng vạn lần. Hãy dâng hiến cho Thiên Chúa bởi vì các bạn biết tình yêu của Ngài luôn dành cho bạn. Xin Chúa chúc lành cho các bạn.Amen.

Thánh Ca : Chúa Không Lầm

Ti Vi Đức Mẹ - Tin Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 29/07/2011



Mời các bạn theo dõi Chương Trình Ti Vi Đức Mẹ , mục Tin Tức Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 29/07/2011.


Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Nghe audio truyện : "Tấm Vải Đỏ́" - Hồng Nương Tử



Tác phẩm :Tấm vãi đỏ
Tác giả: Hồng Nương Tử

Tấm vải đỏ là tiểu thuyết ma kinh dị của tác giả người Trung Quốc Hồng Nương Tử. Sự huyền bí biến ảo trong câu chữ, những tình tiết ly kỳ, sự tàn nhẫn của các nhân vật, tất cả những điều đó đều không thể đủ để diễn tả cảm giác của người đoc sau khi đọc tiểu thuyết của cô. Đọc văn của Hồng Nương Tử có cảm giác như đó là bức chân dung về một cô gái thần bí có gương mặt “biến hóa khôn lường”, tiếp xúc với mỗi người khác nhau, cô gái ấy lại có một thái độ riêng khác nhau.

Ngay từ đoạn mở đầu của câu chuyện, Tấm vải đỏ đã đánh thức nỗi sợ hãi xen lẫn sự hồi hộp và thích thú trong độc giả bằng một vụ giết người man rợ: Trong khu rừng hoang vắng, bà mẹ đã ra tay tàn ác với chính đứa con gái ruột của mình, sau đó lấy đi đôi mắt và bỏ lại đứa con gái bé bỏng đó thoi thóp trong rừng với đôi hốc mắt còn đang rỉ máu. Sau đó là một loạt những tình tiết kinh dị đến rợn người kéo người đọc vào một thế giới u ám chết chóc với hình tượng xuyên suốt là Tấm vải đỏ với sức hút ma mị chết người và lời nguyền Ca Băng tàn độc.

Sức hút của Tấm vải đỏ không chỉ nằm trong những chi tiết hư cấu về một thế giới ma quái rùng rợn mà nó còn nằm trong kết cấu đặc biệt mà Hồng Nương Tử dày công xây dựng. Toàn bộ câu chuyện như một căn nhà lớn mà trong đó mỗi căn phòng chính là một chương truyện, chúng logic với nhau về mặt nội dung nhưng cũng rất độc lập trong cách kể, trong mỗi tình huống, chính điều này cũng làm nên một sức hút đặc biệt cho Tấm vải đỏ.

Chỉ vì vô tình có được tấm vải trong tay mà cuộc sống của bốn cô gái trong chuyện bị đảo lộn. Các cô trở thành mục đích truy sát của lời nguyền Ca Băng độc ác, lời nguyền được kết lại bằng lòng thù hận và những mâu thuẫn không thể hóa giải giữa những con người đã từng có lúc yêu thương nhau thắm thiết. Công cụ giúp lời nguyền Ca Băng hành động chính là tấm vải đỏ mà các cô gái vô tình có trong tay.

Trong nỗi kinh hoàng tột độ và nỗi đau đớn vô bờ khi phải mất đi những người thân của mình, các nhân vật trong chuyện đã sát vai lại để cùng đấu tranh. Khi đó cuộc đấu tranh không còn đơn thuần là cuộc đấu tranh để tự vệ nữa mà nó đã biến thành một cuộc đấu tranh sinh tồn đầy cam go, khốc liệt chống lại một sức mạnh vô hình, ma mị và xét cho đến cùng thì đó cũng chính là cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, một cuộc đấu tranh dù có nhiều mất mát nhưng cuối cùng thì chân lý ngàn đời vẫn được khẳng định: cái Thiện vẫn là điều mạnh nhất trong thế giới này.

Xuyên suốt câu chuyện, giữa nỗi đau, sự kinh hoàng và bóng tối của cái ác thì tình yêu của con người vẫn nảy nở và hồi sinh. Đó là tình yêu của Kha Lương và Tần Cẩm - tình yêu mà vì nó - Tần Cẩm đã dùng chính cuộc sống của mình để cứu Kha Lương, là tình yêu của Lục Tử Minh và Đường Thi Thi, là tình bạn của các cô gái…

Lời kết của câu chuyện như một nốt thăng nhẹ nhõm mà tác giả bỏ lửng: “Bạn có tin vào tình yêu không?”. Vậy nên, dù những tình tiết của câu chuyện có khiến bạn đọc có thể lạnh sống lưng ngay giữa ban ngày thì câu chuyện vẫn để lại những thanh âm ngọt ngào với thông điệp: Không có một thế lực đen tối nào có thể chiến thắng được tình yêu thương mà con người dành cho nhau và lòng thù hận có thể được gột rửa bằng chính tình yêu thương ấy.

Các bạn có thể tải truyện về xem tại đây, xem online tại đây hoặc tại đây

Nếu các bạn muốn tải về nghe , theo file mp3 thì vào đây , nghe file m4b thì vào đây .

Mời các bạn nghe đọc truyện trực tiếp bằng YouTube tại đây:


Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Ti Vi Đức Mẹ - Tin Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 27/07/2011



Mời các bạn theo dõi Chương Trình Ti Vi Đức Mẹ , mục Tin Tức Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 27/07/2011.


Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nghe đọc audio truyện : "Dzũng DaKao" - Duyên Anh



Duyên Anh tên thật là Vũ Mộng Long, bút hiệu khác là Thương Sinh, Mõ Báo, Thập Nguyên, Độc Ngữ sinh ngày 16 tháng 8 năm 1935 tại làng Tường An, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Ông học tiểu học và trung học ở Thái Bình và Hà Nội

Năm 1954, ông di cư vào Nam và từng làm đủ nghề: bán thuốc sơn đông mãi võ, theo đoàn cải lương lưu diễn, quảng cáo cho gánh xiếc rong, giữ xe đap hội chợ, dạy kèm, dạy đàn guitare, dạy sáo ...

Năm 1960, được sự nâng đỡ tận tình của nhà văn Nguyễn Mạnh Côn, Duyên Anh bắt đầu sự nghiệp văn chương và nổi tiếng ngay với tác phẩm đầu tay Hoa Thiên Lý. Tiếp theo đó là một loạt Thằng Côn, Thằng Vũ, Con Thúy .... viết về những kỷ niệm ấu thơ tại miền quê Bắc Việt, giọng văn tha thiết, nhẹ nhàng và tình cảm.

Sau đó ông trở thành một ký giả, chủ bút, chủ báo, giám đốc nhà xuất bản. Duyên Anh đã cộng tác với hầu hết những tờ báo lớn ở miền Nam trước năm 1975 như: Xây Dựng, Sống, Chính Luận, Công Luận, Con Ong, Tuổi Ngọc...

Có một dạo, Duyên Anh thường viết về giới giang hồ, bụi đời trong xã hội trước năm 1975. Trong tác phẩm của Duyên Anh ca ngợi lối sống phóng khoáng, bất cần đời của giới trẻ bị bế tắc trong cuộc sống. Tuy nhiên vẫn thấm đậm một tính cách nghĩa khí và các nhân vật của Duyên Anh đều sẵn sàng chết vì tình nghĩa và chữ tín của mình. Ngoài ra, ông cũng viết nhiều truyện ngắn và truyện dài cho thiếu nhi.

Tháng 10 năm 1983 Duyên Anh định cư tại Pháp. Một số tác phẩm ông viết ở Hải ngoại được dịch ra tiếng nước ngoài và dựng thành phim, như Đồi FanTa, Một Người Nga ở Sài Gòn. Thời gian này, ông cũng có viết thơ và soạn nhạc.

Năm 1985, ông bắt đầu cộng tác với tờ Ngày Nay và trở thành một trong những cây bút trụ cột của báo này.Ngày 6 tháng 2 năm 1997, Duyên Anh mất vì bệnh xơ gan tại Paris, Pháp.

Các bạn có thể xem truyện tại đây .


Mời các bạn nghe đọc audio truyện dài "Dzũng DaKao" của Duyên Anh theo YouTube tại đây



Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Ti Vi Đức Mẹ - Tin Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 25/07/2011



Mời các bạn theo dõi Chương Trình Ti Vi Đức Mẹ , mục Tin Tức Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 25/07/2011.


Chương trình Ti Vi Ánh Sáng Tin Mừng ngày Chúa Nhật 24/07/2011



Mời các bạn theo dõi Chương trình Ti Vi Ánh Sáng Tin Mừng ngày Chúa Nhật 24/07/2011



Bạn có thể xem lại các Chương trình Ti vi Ánh Sáng Tin Mừng của các tuần trước tại đây

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

Điểm tin tuần ( 17/07/2011 - 24/07/2011 )




Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011

Ti Vi Đức Mẹ - Tin Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 22/07/2011



Mời các bạn theo dõi Chương Trình Ti Vi Đức Mẹ , mục Tin Tức Giáo Hội Hoàn Vũ ngày 22/07/2011.


Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2011

Phúc âm Chúa Nhật thứ 17 MTN A (24/07/2011)



Lời Chúa trong Thánh Lễ Chúa Nhật thứ 17 MTN (A) :


Nguồn : www.40giayloichua.net

Mời nghe bài giảng chủ đề :"Màu Nhiệm Nước Trời" của Linh Mục Đa Minh Nguyễn Phi Long.



THIÊN CHÚA LUÔN BAN NHỮNG ĐIỀU TỐT LÀNH
Lm.Carôlô Hồ Bạc Xái

1. Thương thì cho

Thương thì cho: thương ít cho ít, thương nhiều cho nhiều. Nếu muốn biết người nào đó thương mình thật không thì hãy xem người đó có cho mình cái gì không.

Nhưng nói như trên cũng chưa đúng lắm, vì còn tuỳ của cho là tốt hay xấu, có ích hay có hại đối với người nhận nữa. Người ta nuôi chim bồ nông, hằng ngày cho chúng ngửi thuốc phiện. Rồi người ta tròng vào cổ chúng một cái vòng, xong thả chúng đi kiếm cá trên mặt biển. Vì có cái vòng trên cổ nên những chú bồ nông này chỉ nuốt được những con cá nhỏ. Còn cá lớn thì chúng cứ ngậm trong miệng. Tới lúc cơn ghiền thuốc phiện hành, chúng bó buộc phải trở về tàu, nhả cá lớn ra. Những người nuôi chim này cũng cho, nhưng không phải vì thương các chú chim bồ nông kia đâu. Thương thật thì phải cho những thứ tốt, những thứ có ích cho người nhận.

Thiên Chúa yêu thương loài người, và thương thật tình.

Chính vì thương nên có nhiều điều tuy chúng ta cứ nằng nặc xin Ngài nhưng Ngài biết có hại cho chúng ta nên Ngài không cho.

Ngài cho chúng ta những điều mà Ngài biết là tốt nhất, có ích cho chúng ta nhất. Ðó là những điều mà các bài đọc hôm nay kể cho ta biết: sự khôn ngoan, luật Chúa, ơn làm con Chúa và nhất là Nước Trời.

2. Ơn khôn ngoan

Bài đọc 1 khiến chúng ta nhớ lại những chuyện về những lời ước: một vị thần tiên cho hai vợ chồng nghèo 3 điều ước. Chồng ước một thứ, vợ ước một thứ ngược lại, cuối cùng họ đã sử dụng hết 3 điều ước nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo.

Chuyện vua Salomon cũng thuộc loại đó, nhưng ý nghĩa lại rất khác. Vua Salomon xem ra "dại" nhưng thực ra là quá "khôn". Chúa đã bảo ông: "Ngươi muốn gì cứ xin, Ta sẽ ban cho ngươi". Ông dại quá, không xin giàu có, không xin sống lâu, không xin một thế lực hùng mạnh... mà lại xin khôn ngoan. Tuy nhiên thực ra ông quá khôn, bởi vì khôn ngoan là nền tảng và nguồn gốc của mọi thứ khác: nhờ khôn ngoan nên sau đó ông giàu có, triều đình ông vững bền, đất nước ông giàu mạnh... và nhất là ông được Thiên Chúa che chở bảo vệ.

Trong 7 ơn của Chúa Thánh Thần, đứng đầu là ơn Khôn ngoan.

Khôn ngoan là gì? Thưa là nhận biết cái gì là đúng cái gì là sai, cái gì là chính cái gì là phụ, cái gì là quan trọng cái gì là thứ yếu, cái gì là bền vững cái gì là chóng qua. Sách Thánh còn chỉ cho chúng ta biết: "Kính sợ Chúa là đầu mối sự khôn ngoan"

Chúng ta hãy tự kiểm điểm xem chúng ta có khôn ngoan hay không:

Nhiều người ham tiền. Ðối với họ, tiền là trên hết, hay nói cách khác, không có gì trọng bằng tiền. Nhưng thử hỏi tiền có bền vững mãi mãi không? Dĩ nhiên là không. Rất nhiều bằng chứng về điều này... Vậy, người suốt đời lo kiến tiền và chạy theo tiền là người dại.

Nhiều người hám danh. Họ ham được khen, họ thích địa vị. Họ bỏ tiền ra để mua danh. Nhưng thử hỏi Danh có bền vững mãi không? Cũng không. Và cũng có rất nhiều bằng chứng... Cho nên hám danh cũng là dại.

Nhiều người mê tình: tình yêu trai gái, tình bạn, tình dục v.v. Cũng thế thôi.

Một câu chuyện: Người kia có 3 người bạn. 2 người trước là bạn rất thân, người thứ ba thường thường vậy thôi. Ngày kia ông bị tòa bắt xử liền xin 3 người bạn đi theo để biện hộ. Người bạn thứ nhất từ chối ngay, viện cớ bận việc quá không đi được. Người thứ hai bằng lòng đi đến cửa quan nhưng lại không dám vào. Chỉ có người thứ ba tuy không được ông yêu thích nhưng tỏ ra trung thành vào tận tòa án biện hộ cho ông ta không những trắng án mà còn được thưởng nữa.

Người bạn thứ nhất là Tiền bạc. Khi ta chết, tiền bạc bỏ rơi ta, chỉ để lại cho ta một chiếc chiếu và một cái hòm. Người bạn thứ hai là Bà Con Bạn Hữu. Họ khóc lóc đưa ta tới huyệt rồi về. Người bạn thứ ba là các Việc Lành. Chúng theo ta đến tòa phán xét và đưa ta vào cửa thiên đường. (Trích "Phúc")

3. Bỏ để được

Bỏ ít để được nhiều là khôn. Bỏ cái tầm thường để được cái quý giá là khôn.

Hai người trong bài Tin Mừng hôm nay rất khôn ngoan: người thứ nhất khám phá một kho tàng dấu trong một thửa ruộng. Anh vội về nhà bán hết tài sản rồi trở lại mua thửa ruộng đó. Người thứ hai thấy được một viên ngọc quý, cũng về nhà bán hết tài sản để trở lại mua viên ngọc quý đó. Ai trong chúng ta khám phá một kho tàng hay một viên ngọc quý mà không làm như hai người ấy! Ðương nhiên chúng ta sẽ làm như họ thôi. Chúng ta dám bỏ tất cả vì chúng ta biết mình sẽ được lại cái còn quý giá hơn nhiều.

Qua bài Tin Mừng này, Ðức Giêsu không dạy chúng ta cách kiếm thêm nhiều tiền bạc của cải, mà dạy chúng ta kiếm một thứ còn quý hơn tiền bạc của cải vô cùng, đó là Nước Trời. Tiền bạc của cái mang lại sung sướng về vật chất, Nước Trời mang hạnh phúc cả vật chất lẫn tinh thần, cả tự nhiên lẫn siêu nhiên. Tiền bạc của cải giúp ta sung sướng đời này, Nước Trời làm ta hạnh phúc mãi mãi.

Chúng ta dám bỏ tất cả để được một kho tàng, để được một viên ngọc quý. Tại sao chúng ta không dám bỏ tất cả để được Nước Trời?

4. Chuyện minh họa

a/ Tìm lại được kho báu của mình

Một viên chức kia luôn cố gắng vươn lên ngày càng cao trên chiếc thang danh vọng, vì thế mà ông bỏ hết thời giờ và công sức vào việc tạo dựng sự nghiệp, chẳng còn thời giờ chăm sóc vợ con, cũng chẳng có giờ để giải trí. Nhìn cách sống của ông, ai cũng biết kho báu mà ông tìm nằm ở đâu.

Thế rồi ông bị một cơn đau tim quật ngã, phải vào bệnh viện, nằm ở đấy nhiều ngày trong tình trạng hôn mê. Trong những cơn mê, ông thấy lại cuộc sống của mình, những công việc của mình và những người mình gặp gỡ. Và ông cảm thấy mọi sự, mọi người đều như xa lạ quá. Cảm giác ấy khiến ông rất cô đơn và chán nản. Một ngày kia ông bắt đầu tỉnh lại, ông thấy một số khuôn mặt mờ mờ hiện ra trước mắt. Một lúc sau nhìn rõ hơn thì đó là những khuôn mặt của vợ con ông, những người duy nhất ngày đêm túc trực bên giường bệnh của ông, trong khi các bạn bè đồng nghiệp đều biến đâu mất hết.

Biến cố ấy đảo ngược lại mọi giá trị đời ông. Nó giúp ông hiểu rằng gia đình chính là mục tiêu ông phải nhắm tới và cũng chính là kho báu của đời ông.

b/ Kho tàng chôn dưới đất

Một anh thợ may nằm mơ gặp một vị thần cho biết là có một kho báu chôn dưới đất trong sân của hoàng cung. Anh liền lên đường tìm đến hoàng cung. Tuy nhiên anh không vào được vì ở đó lính gác đông quá. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh nán lại đấy nhiều ngày và tìm cách kết thân với vị chỉ huy. Khi đã thân thiết với nhau rồi, anh thành thật bày tỏ ý định của mình là vào hoàng cung đào lấy kho báu. Anh đề nghị vị chỉ huy hợp tác và hứa sẽ chia đôi.

Vị chỉ huy nghe xong phì cười và cũng chia xẻ lại: Tôi cũng vừa có một giấc mơ, trong đó tôi cũng thấy một vị thần cho biết là có một kho báu đang chôn trong sân nhà của một người thợ may giống hệt như anh vậy.

Nghe xong, người thợ may vội vàng trở về nhà và đào bới mảnh đất sau vườn. Quả thật ở đó có một kho vàng.

Lời bàn: Kho báu mà Thiên Chúa dành cho mỗi người được chôn dấu không phải ở đâu xa, mà ngay trong con tim người đó.

c/ Kho tàng bị quên lãng

Vincent Van Gogh là một họa sĩ nổi tiếng thế giới. Một hôm ông bệnh nặng, và dĩ nhiên phải gọi bác sĩ đến. Sau một thời gian điều trị lâu dài, ông khỏi bệnh. Nhưng vì không có tiền trả cho bác sĩ nên Van Gogh đã cố gắng vẽ một bức tranh để tặng. Tuy nhiên ông bác sĩ này không thích hội họa nên cũng chẳng biết thưởng thức bức tranh. Ông lấy nó làm tấm chắn cửa sổ. Với thời gian, nắng mưa đã làm cho bức tranh ấy hư hao dần và cuối cùng mục nát.

Về sau, người ta tìm thu thập những bức tranh của Van Gogh. Mỗi bức trị giá hàng trăm ngàn đôla. Nhưng có một bức không ai tìm lại được. Ðó chính là bức tranh nhà danh họa đích thân vẽ tặng cho vị bác sĩ nọ.

Thiên Chúa cũng tặng cho mỗi người chúng ta một kho tàng vô giá là phẩm vị làm con của Ngài. Ðừng để nó bị tàn phai hủy hoại như bức tranh kia.

Nước Trời quả là một kho tàng vô giá, một viên ngọc quý báu mà bất cứ người khôn ngoan nào cũng đều nhất quyết chiếm cho bằng được. Lạy Chúa, chúng con cảm tạ Chúa vì đã ban cho chúng con được phúc làm con Chúa, được Hội Thánh là mẹ chăm sóc, được Tin Mừng Chúa hướng dẫn trong cuộc sống thường ngày. Xin cho cuộc đời chúng con là một lời cảm tạ Chúa không ngừng.

Thánh Ca : Cho Con Vững Tin


CÂU HỎI CỦA NGƯỜI HUẤN LUYỆN VIÊN
Cha Mark Link, S.J.

Cách đây ít lâu có tạp chí nọ đăng một câu chuyện kể về những thiếu niên thuộc câu lạc bộ bơi lội Santa Clara. Mỗi buổi sáng họ đều dậy lúc 5 giờ 30 và vội vã băng qua bầu không khí lạnh lẽo chạy đến chiếc hồ phía bên ngoài. Ở đó chúng bơi suốt hai giờ đồng hồ. Sau đó chúng tắm lại ở vòi sen, ăn sơ sài chút ít rồi vội vã đến trường.

Sau khi ở trường ra, chúng quay lại hồ bơi thêm hai tiếng nữa. Tới 5 giờ, chúng lẹ làng trở về nhà, vùi đầu vào sách vở, ăn bữa tối trễ và mệt lả leo lên giường. Sáng hôm sau chuông báo thức lại vang lên vào 5 giờ 30 và chúng lại bắt đầu toàn bộ công việc như thế. Khi được hỏi tại sao họ lại chấp nhận tuân theo một thời biểu kỷ luật đến như thế, một cô gái đã trả lời: "Mục đích của tôi là gia nhập đội thi Olympics. Nếu như đi dự tiệc mà phương hại đến mục đích ấy thì đi dự tiệc làm gì? Chẳng có gì là quá đáng trong việc tập luyện ấy cả. Tôi càng bơi được nhiều dặm thì tôi càng bơi khá hơn. Sự hy sinh là điều dĩ nhiên".

Giả sử Chúa Giêsu sống vào thời đại này chứ không sống vào 30 năm đầu công nguyên, thì bài phúc âm hôm nay có lẽ đã rất khác. Thay vì nói về tay buôn ngọc hy sinh tất cả để mua cho được viên ngọc cực kỳ quí giá hoặc một bác nông gia bán đi tất cả để mua miếng đất có ẩn giấu kho tàng, có lẽ Chúa Giêsu đã nói về một vận động viên bơi lội ở câu lạc bộ Santa Clara sẵn sàng hy sinh tất cả để được gia nhập đội thi Olympics.

Tại sao tôi lại nói điều này? Có gì tương quan giữa tay buôn ngọc, gã tìm kho báu và một vận động viên bơi lội ở Santa Clara? Ba người này có điểm gì chung?

Có một điểm chung là cả ba đều dấn thân trọn vẹn cho một giấc mơ. Cả ba đều sẵn sàng hy sinh tất cả mọi sự cho mục đích mà họ đã đặt ra. Trường hợp ngươi buôn ngọc là mua cho bằng được một viên ngọc hoàn hảo. Trường hợp người đi kiếm kho báu là mua cho được một kho báu hiếm. Còn trường hợp vận động viên bơi lội ở Santa Clara là làm sao để được gia nhập đội thi đấu Olympics.

Ðiều này dẫn chúng ta đến chủ điểm mà Chúa Giêsu muốn nêu ra cho chúng ta trong bài phúc âm hôm nay. Chủ điểm đó là: Muốn làm công dân nước trời, chúng ta phải dấn thân triệt để. Chúng ta không thể theo đuổi việc ấy như khi làm một công việc ngoài giờ. Chúng ta không thể làm việc ấy như khi làm một công việc tiêu khiển. Chúng ta phải dấn thân vào đó trăm phần trăm, phải xem nó là ưu tiên số một của cuộc đời chúng ta.

Người Kitô hữu cũng giống như một tay buôn ngọc, một kẻ tìm kho báu, hay như một vận động viên bơi lội ở Santa Clara. Nó đòi hỏi sự dâng hiến và dấn thân trọn vẹn. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt lớn lao giữa một Kitô hữu và ba người kia. Thánh Phaolô đã nêu sự khác biệt này trong thư gởi tín hữu Côrintô: "Mọi vận động viên trong thời kỳ tập luyện đều phải tuân theo một kỷ luật nghiêm khắc chỉ để được khoác lên đầu vòng hoa vinh quang chóng lụi tàn, còn chúng ta chịu gian khổ là để đoạt được vòng hoa vinh quang tồn tại vĩnh viễn" (1 Cr 9: 25).

Ðó chính là điểm khác biệt. Phần thưởng của tay buôn ngọc, kho báu của gã nông gia, huy chương của vận động viên đều có thể tàn lụi. Khi tay buôn ngọc chết đi, viên ngọc chả còn giá trị gì đối với anh ta nữa. Khi người nông gia chết đi, của báu của anh cũng sẽ thành vô dụng đối với anh cũng như chiếc chum đựng của báu ấy thôi. Và khi người vận động viên chết đi thì tấm huân chương của cô cũng chỉ còn là một vật lưu niệm của cô đối với gia đình và bà con cô thôi. Nhưng khi các Kitô hữu chết, thì nước trời sẽ toả sáng hơn, sáng hơn, sáng hơn mãi. Vào lúc chết thì chỉ có một điều là đáng kể. Ðó không phải là viên ngọc quí, kho báu hiếm hay chiếc huy chương vàng mà chúng ta đã có được lúc còn sống. Ðiều đáng kể chỉ là chúng ta đã trở thành cái gì trong tiến trình cố gắng tìm viên ngọc, tậu của báu hoặc tranh giành huy chương.

Một đội bóng rổ thuộc một trường trung học ở Chicago vừa mới tổ chức thánh lễ trước khi đi dự cuộc tranh giả thể thao của tiểu bang. Trong bài giảng lễ, vị linh mục nói là trong 10 năm tới, điều quan trọng đối với mùa bóng rổ của họ sẽ không hệ tại việc họ là quán quân hay không. Sự quan trọng là điều mà họ sẽ trở thành trong tiến trình cố gắng đoạt tước hiệu ấy.

Họ có trở thành người tốt hơn không?
Họ có yêu thương nhiều hơn không?
Họ có trung tín với nhau hơn không?
Họ có tận tâm hơn không?
Họ phát triển thành một đội bóng đoàn kết hay như những cá nhân ích kỷ?

Sau thánh lễ, vị linh mục vào phòng thánh thay áo lễ. Chợt ngài nghe huấn luyện viên nói với các vận động viên:

"Hãy ngồi xuống đây một phút. Vị linh mục đã nói mấy điều khiến tôi bối rối. Tôi tự hỏi không hiểu tôi đã giúp các bạn trở nên người như thế nào trong quá trình luyện tập để tranh giải trong kỳ đại hội thể thao này.

"Quí bạn có trở nên người tốt hơn không?
Quí bạn có yêu thương nhiều hơn không?
Quí bạn có trung tín với nhau hơn không?
Quí bạn có tận tâm hơn không?
Quí bạn sẽ phát triển thành một đội bóng đoàn kết hay chỉ thành những cá nhân rời rạc?

Nếu làm được như thế, thì dù kết quả cuộc tranh đua thế nào, chúng ta cũng vẫn là thành công. Còn nếu không làm được như thế thì chúng ta đã làm cho Chúa thất vọng. Làm cho trường chúng ta thất bại, đồng thời cũng làm cho nhau thất bại nữa. Tôi hy vọng Chúa không để chúng ta thất bại. Tôi cầu xin Chúa để chúng ta khỏi bị thất bại.

Bài phúc âm hôm nay đưa ra chủ điểm rất quan trọng sau: Không gì trên thế gian có thể chiếm vai trò ưu tiên hơn nước Chúa và sự đeo đuổi của chúng ta để đạt cho được nước ấy. Bài phúc âm hôm nay bảo cho chúng ta biết điều đáng kể khi chúng ta chết không phải là chúng ta sắm được gì lúc còn sống mà là chúng ta đã trở nên như thế nào. Nghĩa là:

Chúng ta đã yêu thương nhau chưa?
Chúng ta đã tha thứ cho nhau chưa?
Chúng ta đã giúp đỡ kẻ túng thiếu chưa?
Chúng ta đã an ủi kẻ đau khổ chưa?
Chúng ta đã biết đi thêm dặm nữa chưa?
Chúng ta đã biết chìa thêm má kia ra chưa?
Chúng ta đã dấn thân và trung tín với Chúa và với nhau hơn chưa?

Tôi hy vọng nhờ Chúa chúng ta sẽ làm được và tôi cầu xin Chúa giúp chúng ta làm được. Bởi vì nếu chúng ta không làm được như thế, chúng ta sẽ làm Chúa thất vọng, làm gia đình và bạn bè chúng ta thất vọng, còn chính chúng ta thì kể như đã thất bại rồi.

Chúng ta hãy kết thúc với lời cầu nguyện:

Lạy Chúa xin ban cho chúng con biết dấn thân như vận động viên bơi lội Santa Clara kia là người đã làm việc không mệt mỏi để đoạt cho được một vị trí trong đội bơi thi Olympics. Xin ban cho chúng con biết dấn thân như kẻ tìm kho báu là người đã bán tất cả mọi sự để mua miếng đất. Xin ban cho chúng con biết dấn thân như người buôn ngọc nọ đã dành trọn vẹn cuộc đời để tìm cho được viên ngọc hoàn hảo.

Nếu những người đó đã sẵn sàng hy sinh rất nhiều cho một phần thưởng hư nát, thì chúng con phải sẵn lòng hy sinh hơn cho phần thưởng mãi mãi trường tồn kia biết chừng nào./.

Thánh Ca : Tâm Tình Phó Thác


TRẠNG THÁI CÓ SẴN
Msgr. Edward Peter Browne
L. M. Gioan Trần Khả chuyển dịch

Qua nhiều thiên niên kỷ đã có những câu truyện thần thoại, những biến cố kỳ diệu như đã ban cho những người hảo tâm hoặc người thụ ơn vô cùng hạnh phúc, cái mà ai cũng mong mỏi có được. Giống như câu truyện Aladdin và cây đèn để khi ông xoa vào cây đèn thì thần tiên hiện ra. Hoặc truyện hũ vàng ở cuối chân cầu vồng. Người Ái Nhĩ Lan có câu truyện kể là nếu bạn bắt được thần tí hon thì bạn sẽ có được tất cả mọi sự giầu sang phú quí. Cũng có những câu truyện về các vị thần bảo hộ, những câu truyện thần tiên kỳ lạ. Tất cả đều đặt giả tưởng là khi bạn làm việc này thì bạn sẽ được cái kia và bạn sẽ hạnh phúc sung sướng mãi mãi. Truyện thần thoại ngày nay gọi là “sổ số.” Tôi nghe nói là tỉ lệ bạn có thể bị sét đánh nhiều gấp 50 ngàn lần hơn là được trúng số. Thỉnh thoảng mới có người bị sét đánh, và thỉnh thoảng mới có người trúng số. Nhưng không phải bạn hay là tôi, tôi cam đoan là như thế.

Phúc hay Tội

Có một bài tường thuật tham khảo tôi đã đọc vài tháng về trước. Một người muốn tìm hiểu về số phận của những người trúng số từ 5 triệu đồng trở lên trong hai mươi năm qua. Sổ số đã có mặt ít nhất trong thời gian ấy. Kết qủa cho thấy là ít nhất nửa số người trúng hơn 5 triệu đô hay hơn 5 triệu đã bị hỏng cuộc đời. Họ đã bị hư hỏng bằng cách này hoặc cách kia. Cuộc hôn nhân bị đổ bể, gia đình tan tác; họ mắc vào nghiện ngập, bạo hành, sống buông thả và nhiều hình thức của các hành động sa đọa vô bổ khác, cho dù họ có nhiều tiền như thế. Nhưng cũng có những người trúng số đã không bị đánh gục bởi những tệ trạng và đau thương nhờ trạng thái họ đã có sẵn trước. Trạng thái đã có sẵn trước nơi họ có nghĩa là trước khi trúng số, họ đã là những con người đạo đức, rất ý thức trách nhiệm đạo đức luân lý của họ; họ là những người biết qúi trọng gia đình, có những người con ngoan ngoãn. Và bởi vì họ mang trạng thái có trước như thế, trạng thái của các giá trị đạo đức, họ đã có thể đón nhận may phúc trúng số và dùng may phúc của họ vào việc tốt lành. Chúng ta cũng nghĩ là ở đâu đó ngoài kia cũng có tất cả những cái tốt mà chúng ta có thể có. Thật ra chúng ta đã chiếm giữ chúng rồi.

Cái Phúc của Chúng Ta

Ngay trong câu đầu ở bài đọc hai hôm nay, Thánh Phao-lô nói: “Chúng ta biết rằng: Thiên Chúa làm mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Ngài, tức là cho những kẻ được Ngài kêu gọi theo như ý Ngài định.” Các bạn và tôi đã được kêu gọi theo như ý định của Ngài. Ý định đó có nghĩa là Thiên Chúa đã sai Con một của ngài đến để chúng ta có niềm hy vọng cậy trông vào cuộc sống đời đời. Chúa Giêsu Kitô đến trần gian nhờ đó chúng ta có được ơn sủng, hoặc như lời Thánh Phao-lô nói, để chúng ta có thể có sự sống dồi dào sung mãn. Đây chính là ý định của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Mọi sự đều đạt chung đích tốt cho những ai yêu mến Ngài.

Chúng ta có cái gọi là tình trạng có sẵn: Chúng ta biết Thiên Chúa; chúng ta nhận là mình yêu mến Chúa, và Thiên Chúa đã ban cho chúng ta tất cả kho báu cần thiết để chúng ta đạt được hạnh phuc đời đời. Chúng ta có thể không có nhiều trò vui chơi ở đời này, nhưng chúng ta được sự bảo đảm có phần hạnh phúc vĩnh cửu nếu chúng ta yêu mến Thiên Chúa, nếu chúng ta tuân thủ các giới răn, nếu chúng ta làm những điều có lợi cho nhân loại. Đây chính là cái sẽ đem lại cho chúng ta sự thịnh đạt của đời sống. Chứ nó không phải là cái gì đó ở ngoài kia.

Chúng ta đã thấy có những lực sĩ thể thao rất giầu, nổi tiếng, có hàng triệu đô, những tài tử điện ảnh với tiền triệu, đời sống của họ đã bị hư hỏng chỉ vì họ không có được tình trạng có sẵn này. Nhưng các bạn có. Các bạn có ơn thánh được ban cho các bạn nhờ Bí Tích Thanh Tẩy. Khi được rửa tội các bạn lãnh nhận Đức Tin, Đức Cậy và Đức Mến. Các bạn được ban cho những nhân đức trụ như khôn ngoan, công bằng và đại đảm. Các bạn có thể lãnh nhận những ơn này, và với những ơn đó các bạn có thể dùng để học biết yêu mến Thiên Chúa và làm nên những điều tốt lành trong đời sống.

Trong bài đọc thứ nhất, So-lo-môn được Thiên Chúa nói với ông là “hãy xin bất cứ điều gì người muốn.” So-lo-môn đã xin được ơn khôn ngoan nhờ đó ông có thể biết, hiểu và phân định được sự tốt và sự xấu. Thiên Chúa không những chỉ ban cho So-lo-môn ơn khôn ngoan và hiểu biết vượt bực trước ông và sau ông không ai được như thế, nhưng Ngài cũng ban cho ông những ơn lành khác nữa.

Thiên Chúa muốn chúng ta sẵn lòng đón nhận những điều tốt lành Ngài ban cho chúng ta nhưng đồng thời, Ngài muốn chúng ta ý thức rằng chúng ta phải nỗ lực làm việc để có được những ơn đó, và nói “đây là điều quan trọng cho đời sống, những ơn lành của Chúa ban cho tôi. Tôi đã trúng số thiêng liêng; tôi đã được tặng tất cả những hồng ân của Thiên Chúa mà tôi có thể tưởng tượng được.” Người ta có tất cả những ơn lành này nhưng không đáp lại bởi vì có cám dỗ. Giống như dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay: Nước trời giống như người đi thả lưới và gom được đủ thứ cá, nhưng họ giữ cá tốt và quăng cá xấu đi.

Biết Dùng Cái Phúc

Chúng ta sống trong thế giới ngày nay, và trong thế giới ấy chúng ta sẽ bị ô nhiễm phần nào bởi cái xã hội không tin là có chân lý như thế. Hãy tin bất cứ cái gì bạn muốn tin, chọn bất cứ cái gì bàn muốn chọn. Nếu bạn cảm thấy vui thì cứ làm. Kết qủa của văn hóa ngày nay là bạo lực, buông thả, nghiện ngập, giết người, ly dị, đủ mọi thứ xấu xa bởi vì người ta đã chối bỏ chân lý của Thiên Chúa. Các bạn có chân lý đó, nhưng các bạn cần phải cẩn thận đừng để mình bị lôi kéo vào cái lưới xấu xa của thế giới. Các bạn cần phải cẩn mật canh phòng.

Thánh Au-gus-ti-nô, người đã sống khoảng 1,600 năm về trước, đã là người sống bừa bãi trong tội lỗi. Trong cuốn sách tự thú của Au-gu-tinh, thánh nhân thú nhận tất cả những gì ngài đã làm sai cho dù ngài đã biết là không nên làm. Một trong những lời cầu nguyện của ngài trong thời gian sống buông thả là, “Lạy Chúa, xin cho con nhìn thấy cuộc đời và hiểu biết nẻo đi chân lý của Chúa, nhưng khoan đã.” Tôi nghĩ nhiều lúc đây cũng là não trạng của những người biết Chúa Kitô và Nước Thiên Chúa. “Tôi muốn nên thánh, tôi muốn sống thánh thiện, nhưng bây giờ chưa đến lúc.” Nó đã không xảy ra cho đến khi Au-gu-tinh thống hối, sửa đổi đời sống, để nhận định ra: Lòng chúng ta sẽ không nghỉ yên cho đến khi tìm được sự nghỉ yên nơi Chúa. Thánh nhân đã hiểu được rằng tất cả những khoái lạc ở thế gian chẳng nghĩa lý gì nếu chúng ta không có Thiên Chúa; nếu chúng ta không có Đức Giêsu Kitô, những giáo huấn của Thiên Chúa, và ơn thánh của Ngài.

Chúng ta phải nỗ lực thắng vượt những yếu hè của trần gian. Chúng ta đã được ban tặng ơn sủng của Thiên Chúa, chúng ta có khả năng, chúng ta có các nhân đức. Bây giờ chỉ là vấn đề đem ra thực hành trong đời sống. Có lẽ lời suy niệm tốt cho chúng ta là kết thúc bằng lời nguyện đầu lễ hôm nay: “Lạy Chúa là Đấng Bảo Vệ của chúng con, không có Chúa chẳng có gì là tốt lành thánh thiện.” Xin Chúa chúc lành cho qúi vị.

Thánh Ca : Chúa Không Lầm